LINH PHI KINH - Trang 1151

Tô Thừa Quang ngước nhìn lên, khuôn mặt xấu xí của Mạnh Phi Yến tái
mét, hai mắt ả đỏ ửng.

Tô Thừa Quang rất bất bình, y hả họng la lớn: "Sở Không Sơn, ta cứ

tưởng ngươi là cao nhân, nguyên lai bất quá một kẻ trông mặt bắt hình
dung, một tên thất phu vô tình vô nghĩa."

Sở Không Sơn còn chưa trả lời, Mạnh Phi Yến đột nhiên nhảy lên xa

thuyền, đến tát Tô Thừa Quang một bạt tai,

Tô Thừa Quang bất ngờ, y lấy làm lạ: "Tại sao ngươi đánh ta?"

Mạnh Phi Yến rất tức giận, nói: "Ngươi mà còn vũ nhục gia sư, ta chặt

phăng cái đầu của ngươi xuống."

Tô Thừa Quang trừng mắt nhìn ả, y bỗng cười cười: "Cũng được, ta

không đi so đo kiến thức với hạng đầu đất"

Mạnh Phi Yến hít vào một hơi dài, ả đưa mắt nhìn quanh, giọng rắn rỏi,

nói: "Ngoài cha mẹ, ta bình sinh chỉ kính trọng có hai người, một là gia sư,
hai là Tề lão bang chủ. Lão bang chủ không chê ta xấu xí, đã giao cho ta
trọng trách, ban ân lớn như ơn dưỡng dục. Nếu phải làm bất cứ gì để trả thù
cho lão bang chủ, Mạnh Phi Yến dù phải rời khỏi sư môn, cũng không hối
tiếc gì cả."

Nói xong, ả không nhìn qua Sở Không Sơn lấy một lần, đã nhẹ nhàng

tiến ra, hai tay chống eo, nói với Lạc Chi Dương: "Xích Diêm sứ giả Mạnh
Phi Yến xin thỉnh giáo cao chiêu của túc hạ."

Lạc Chi Dương thấy ả giữ trung trinh, hiếu nghĩa, hắn thầm bội phục,

liền chắp tay nói: "Mạnh Diêm sứ, mình chỉ nên điểm đến là ngừng, không
cần phải quyết chiến sinh tử."Mạnh Phi Yến khẽ gật đầu, ả xuống tấn, vào
thế, hai tay tạo thành hình dạng một đoá hoa lan. Toàn bộ tư thái này nếu
được một người đẹp xuất sử, nhất định nét mĩ miều sẽ gây rúng động lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.