LINH PHI KINH - Trang 1317

Chu Nguyên Chương nói: "Cho mi nói."

Chu Duẫn Văn nhìn vào tả hữu: "Chuyện này, không thể để người ngoại

tộc nghe, rất không ổn. "

Chu Nguyên Chương chăm chú nhìn đứa cháu, ông thầm nghi ngờ,

nhưng thấy y thành khẩn, ông gật đầu, nói: "Được, ngoại trừ hoàng thất,
những người khác hãy lui ra."

Thái giám, cung nữ rùng rùng lui gót đi ra điện, Lạc Chi Dương đang

muốn đi, Chu Duẫn Văn bỗng nhỏ giọng nói: "Đạo Linh, ngươi chờ ta
ngoài điện"

Lạc Chi Dương gật đầu, lẳng lặng lui ra. Mấy tháng rồi, Chu Duẫn Văn

càng ngày càng ỷ lại nhiều vào hắn, lúc này bảo hắn chờ, tất có chuyện
quan trọng cần bàn bạc.

Ra khỏi cung điện, Lạc Chi Dương đứng đợi kế bên ống máng xối,

Lãnh Huyền là người cuối cùng đi ra khỏi điện, lão thong thả đưa hai tay
khép cửa điện, quay đầu lại, trông thấy Lạc Chi Dương, lão cười nhạt, nói :
"Đạo Linh tiên trưởng, khí sắc nguơi thấy không tệ a."

Lạc Chi Dương nhớ lại những khốn khổ bị "Âm Ma chỉ" hành hạ ngày

nọ, trong lòng hắn dâng hừng hực một luồng nộ hoả không tên, chỉ muốn
đem băm vằm lão thái giám này. Hắn trợn mắt dòm trở lại, Lãnh Huyền lại
làm ra vẻ như không thấy, lão lầm bầm: "Sao trong cung này, giờ tệ quá,
nhiều chuột nhắt ghê, ban ngày ban mặt mà cũng dám chạy tới chạy lui,
hổng sợ người chút nào."

Bọn cung nhân không hiểu ý lão muốn nói gì, chúng đều nhìn quanh

quất, một thái giám lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Lãnh công công, chuột ở đâu vậy,
tiểu nhân lại không thấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.