LINH PHI KINH - Trang 1336

Xung đại sư nói: "Đạo quy về một mối, phật pháp chẳng có hai, Lão Tử

qua khỏi cửa Hàm Cốc, hoá thành Phật đà, ngó sen trắng với hoa sen xanh,
vốn cùng một nhà (ND: ý nói Đạo giáo và Phật giáo quy về một mối) ."

Ý nghĩa đạo giáo của câu nói sâu xa, Lạc Chi Dương một mực không

hiểu, cái làm hắn lo ngại, chính là Xung đại sư biết rõ thân thế của hắn, một
khi lão tiết lộ ra ngoài, là hắn toi mạng.

Lạc Chi Dương dòm dòm Xung đại sư, cẩn thận tìm hiểu ý lão, gã tăng

nhân này vẫn tươi cười hòa ái, chẳng cho thấy một manh mối gì. Lạc Chi
Dương không đoán ra được, đành phải nói: "Được rồi, mời đại sư nói ra ý
định trước!"

"Không cần.", Xung đại sư đáp, "Bần tăng có một chỗ này khá tốt, mời

tiên trưởng theo ta đi, nên chăng?."

Ngữ điệu lão trang trọng mà khiêm nhường, nhưng Lạc Chi Dương lại

nghe ra cái ẩn ý chèn ép bên trong. Trong một chớp mắt, đầu óc hắn xoay
chuyển mấy ý niệm: Xung đại sư phò tá Tấn vương, đến tìm hắn tuyệt
không ác ý, trước khi lão đạt được chút thành quả thì có khi chưa trở mặt
với hắn. Hai người đứng trước "Dương Minh quán", nhiều đạo sĩ trong
quán nhìn thấy, nếu mình có gặp bất trắc gì đó, Xung đại sư cũng khó thoát
khỏi liên hệ. Như thế, đại hòa thượng hẳn không có ý đồ xấu, nếu chính
mình không đi theo lão, không khỏi lộ khiếp nhược, chẳng chút khí phách
gì cuả một đại trượng phu.

Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương vui vẻ bảo lão: "Được thôi, xin đại sư dẫn

đường."

Xung đại sư cười cười, lão xoay mình, lên ngựa, ra roi đi về phía

trước.Hai người yên lặng phi ngựa nước đại, chẳng mấy chốc, đã đến bờ
sông Tần Hoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.