LINH PHI KINH - Trang 1337

Lúc ấy trời đã khuya, trăng mờ sao nhạt, mặt sông nước trôi êm đềm,

tiếng đản ca bất tuyệt, đèn đóm lung linh hai bên bờ sông như sao sa, rõ là
cảnh sắc phồn hoa. Xung đại sư dừng ngựa, lão dường như có hẹn gặp ai ở
chỗ ấy, Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Đại hòa thượng, định làm quái
quỷ gì đây?"

Xung đại sư khoát tay áo, chỉ về phía thượng du, Lạc Chi Dương chăm

chú nhìn, thấy một cỗ thuyền buồm trắng đang êm đềm trôi xuống. Xung
đại sư xuống ngựa, nói: "Đến rồi kia."

Thuyền cập bờ, hai nam tử nhảy xuống đón nhận dây cương ngựa. Xung

đại sư thong thả lên thuyền, ngoắc tay bảo: "Ngựa giao cho họ, bọn mình
đêm nay ngao du Tần Hoài.".

"Ngao du cái rắm!", Lạc Chi Dương nhổ toẹt một bãi, "Hòa thượng, đạo

sĩ thì ngao du cái gì ở Tần Hoài?"

Xung đại sư cười cười: "Ngươi là đạo sĩ hả?" Lạc Chi Dương hơi

khựng, hắn đáp trả: "Lão cũng không thể coi là hòa thượng."

Xung đại sư vỗ tay cười to: "Đã như vậy, tại sao không chơi một

chuyến?"

Lão vén rèm cửa, chui vô khoang thuyền.

Lạc Chi Dương không có đường lui, hắn bặm môi, xuống ngựa và lên

thuyền. Hắn vận khí lên toàn thân, đưa tay vén rèm, nghĩ bụng, nếu đối
phương có chút cử động, sẽ lập tức vung tay phản kích.

Nào ngờ mọi chuyện bình thường, trong khoang đèn nến sáng choang,

trần thiết trang nhã, ấm sứ pha trà, lò hương thơm ngát, bàn ghế bằng gỗ
hồng có bày biện vài thức ăn điểm tâm. Xung đại sư khoanh chân ngồi, như
một hòn núi nhỏ, một cô gái áo xanh đến trang trọng châm trà cho lão, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.