LINH PHI KINH - Trang 150

Lạc Chi Dương ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Công chúa, ta,

ta......" Không biết tại sao, những ý tưởng sắp xếp sẵn trong đầu định nói,
vào thời khắc này, một chữ cũng không ra được đến lưỡi.

"Cây sáo của ngươi đâu?" Chu Vi bỗng hỏi hắn. Lạc Chi Dương chìa

cây sáo ra, cô gái đón lấy, nhìn lướt qua, nhẹ giọng nói: "Đúng là bị hỏng
rồi!"

Nguyên là, Lạc Chi Dương hôm qua thổi hai tiếng, Chu Vi bắt giọng

sáo, vừa nghe đã biết cây sáo bị hư hại. Cô vuốt nhẹ ống trúc, lặng im hồi
lâu, rồi nhấc từ bên cạnh lên một cái hộp bằng gỗ tử đàn khá dài, cô nhẹ
nhàng đưa đến trước Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương nhận cái hộp, chưa
hiểu ý tứ gì, chỉ nghe Chu Vi bảo: "Ngươi mở ra mà xem!"

Lạc Chi Dương mở nắp hộp, thấy trên nền gấm vàng có một cây sáo dài

bằng ngọc bích, Sáo bình thường có chiều dài không quá một thước tám
tấc, cây sáo này lại khoảng hai thước có thừa, được tạc ra từ một khối ngọc
bích, chạm khắc tinh xảo, mặt trong, mặt ngoài loang loáng sáng, thân sáo
mượt mà lấp lánh tựa thuỷ tinh, mường tượng làn nước hồ thu. Cuối thân
sáo có chạm hai chữ cổ triện kiểu mây nổi, chữ dát vàng, nét chữ sắc sảo,
ngoài ra, còn thấy một hàng chữ tiểu triện, Lạc Chi Dương không nhận
được mặt chữ, hắn bất giác hơi hơi nhíu mày.

"Hai chữ lớn đó đọc là 'Không Bích’, còn hàng tiểu tự chính là ‘Thạch

quý luân đắc chi vu thương ngô tiên phủ."’ (Do Thạch Quý Luân mua được
tại phủ đệ của Thương Ngô Tiên).

Giọng Chu Vi thật êm êm,"Vào thời nhà Tấn, cây sáo ngọc bích này vốn

là Thạch Sùng tặng cho người thiếp yêu tên Lục Châu. Lục Châu dung
nhan xinh đẹp, ngón thổi sáo đạt mức tuyệt vời xuất thần, nàng được Thạch
Sùng vô cùng yêu quý. Về sau, quan Xa Kỵ tướng quân Tôn Tú đến chơi
nơi Thạch phủ, vừa gặp mặt, hắn đã mê mệt phải lòng Lục Châu, ra về, hắn
cho sứ giả đến đòi Thạch Sùng đem Lục Châu đưa cho hắn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.