"Muốn tương kiến ông ta thì còn gì dễ hơn?", một giọng nói đột nhiên
truyền đến, nó vang lên chát chuá giưã không gian tĩnh lặng. Hai người
đồng loạt nhẩy nhổm, họ ngoái trông ra, chỉ thấy, từ sau một gốc đại thụ,
Trương Thiên Ý mặt điểm nét cười ma quái, đang tiến về phía họ, mắt y
dòm lom lom vào họ. Y nói tiếp: "Người chết thì về cõi U Minh, ta tặng nhị
vị tấm vé một chiều đi U Minh địa phủ, hai đứa ngươi chẳng phải sẽ được
gặp gỡ Linh Đạo nhân ở đấy hay sao?"
Sau đó, họ đến Lê Viên, nhưng thấy trên cửa có dán giấy niêm phong
của phủ Ứng Thiên, đàng trước cửa vắng tanh vắng ngắt, không một bóng
người. Lạc Chi Dương đoán, có lẽ đêm đó người chết quá nhiều, kinh động
phủ doãn, quan đã cho đóng cửa khu vườn. Bốn mặt vườn đều có tường
vây, không thể làm cái trò nâng cửa chui lòn bên dưới, nên hắn dẫn Chu Vi
lẻn vào ngõ hẻm mặt sau rạp hát, rình lúc không có người quanh đấy, họ
trèo lên cái cây cao để từ đấy tụt xuống bên dưới khu vườn.
Trong khuôn viên, ghế gỗ đổ lung tung khắp chốn, tình trạng sân khấu
sụp đổ vẫn y như cũ, mặt đất loang lổ những vũng máu, giờ đã khô quánh
lại thành mầu đen xì, tứ phía cỏ cây um tùm rậm rạp, toát lên một không
khí ngột ngạt đậm mùi chết chóc. Chu Vi chẳng khỏi nhỏ giọng hỏi: "Đây
là chốn nào? Sao lại có phần khủng khiếp quá!"