LINH PHI KINH - Trang 288

"Đồ vô dụng.", câu nói của Diệp Linh Tô nghe tựa như dầu đổ vô lửa,

Lạc Chi Dương nhảy nhổm lên thật mạnh, hướng về phía thanh âm đánh
tới, nhưng hắn lại đánh gió, tiếng cười cô gái từ mé sau truyền đến: "Ta ở
đây mà, mắt ngươi mù rồi hả?"

"Trả cây sáo lại cho ta.", Lạc Chi Dương giận tới mắt đỏ ngầu, thân

mình quay mòng mòng nhưng đến một manh áo của cô gái, hắn cũng
không sao chạm vào được, chẳng hiểu Diệp Linh Tô dùng ma pháp gì, cô
nghiễm nhiên hóa thân thành một vầng mây mù, hắn cảm giác thấy được,
nhưng không thể nắm bắt vào.

"Ngươi hứa chịu thổi sáo, ta sẽ trả lại cho ngươi.liền", tiếng cười của

Diệp Linh Tô rộ ngay tại bên tai, dù Lạc Chi Dương xoay trở ra sao, hắn
cũng nhìn không thấy bóng dáng cô gái.

Lạc Chi Dương bản tính quật cường, cô gái mà nói năng dịu ngọt, có lẽ

hắn sẽ nâng sáo thổi cho cô nghe, nhưng cô càng giở võ để bức bách, hắn
càng nổi hung. Hắn lập tâm, thà mất cây sáo chớ nhất quyết không cúi đầu
trước đối thủ.

Dưới ánh trăng, hai bóng người xoay tròn như bay, Lạc Chi Dương

chuyển một hơi hơn trăm vòng luẩn quẩn, bất ngờ cảm giác chỗ trúng kim
châm rộ lên một trận đau nhức, khí lực hắn tức thì tiêu tan, đôi chân quỵ
xuống, "phịch", hắn ngã lăn trên sàn thuyền, rồi nằm im không cục cựa.

Diệp Linh Tô "ủa" một tiếng, thanh âm ngay sát bên mình, Lạc Chi

Dương vừa định đứng dậy, hắn mới dụng sức, lồng ngực nổi lên một cơn
đau nhức, rồi hắn nghe cô gái nói: "Đồ trâu bò bướng bỉnh, ngươi nhất định
không thổi?"

"Không thổi, chết cũng không thổi.", Lạc Chi Dương nhất quyết,

"Ngươi có giỏi thì giết ta đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.