LINH PHI KINH - Trang 287

hắn đau thống thiết, cảnh tượng trước mắt hóa đen tối, rốt cuộc hắn không
sao thổi tiếp.

"Sao không thổi sáo nữa vậy?" Một thanh âm mềm mại vọng đến, Lạc

Chi Dương trông ra, thấy Diệp Linh Tô đứng trong vùng đêm đen sâu
thẳm, con mắt sáng như sao trời, long lanh mà sâu kín.

Lạc Chi Dương vừa thấy cô gái, hắn nổi giận. Hai chuyện không hay

trong ngày đều bắt nguồn từ cô, hắn còn chưa tính, vụ làm hỏng tượng đất
sứ Chu Vi, làm sao hắn bỏ qua cho được. Hắn càng nghĩ càng bực, lạnh
lùng nói: "Ta thổi hay không, ngươi muốn quản mà được ư?"

Diệp Linh Tô không nói gì, cô bước tới đầu thuyền, gió tây thổi lay

động y phục cô, tạo cảm tưởng cô đang múa, đang đạp gió mà bay. Cô rảo
mắt nhìn ra biển, rồi chợt hỏi: "Khúc nhạc vừa rồi tên gì thế?"

Lạc Chi Dương giọng bình thường, đáp: "Tên nó ... mắc mớ gì đến

ngươi?"

Diệp Linh Tô lườm hắn, cô chợt vung tay, Lạc Chi Dương còn chưa

hiểu gì, đã thấy hổ khẩu hơi buôn buốt, 'Không Bích' đã rời khỏi tay. Ánh
mắt cười cợt, cô gái giơ cây sáo ngọc lên, nương theo ánh trăng, cô xem xét
nó, ngọc phỉ thúy nhiễm bóng nguyệt, toát ra một vầng sáng nom thật mê
người.

Lạc Chi Dương sợ và giận, hắn nhẹ phóng tới, định cướp lại sáo ngọc,

không dè, cô gái thân hình vừa lay động, đã khiến Lạc Chi Dương vồ vào
quãng không, đôi chân loạng choạng, hắn bay tuốt vào biển.

Tiếng gió ào ào bên tai, thân mình bay vù vù xuống, mắt thấy mình sắp

chạm vào nước, cánh tay Lạc Chi Dương chợt căng cứng ra, có ai đang kéo
hắn lên. Thế lôi kéo đó vừa nhanh vừa tuyệt diệu, khiến hắn bất ngờ nhấc
bổng lên, lanh lẹn tựa một con cá bay. "Thịch" một tiếng, hắn đã đáp chân
lên mặt ván sàn thuyền, không chút hề hấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.