LINH PHI KINH - Trang 291

Lạc Chi Dương thở dài: "Mày ngủ như một con heo mắc toi, có khi bị

người ta quăng xuống biển cũng vẫn chưa tỉnh lại."

"Tao là heo toi, thì mày đúng là một con chuột chết", Giang Tiểu Lưu

mặt mày đỏ au, "Nửa đêm hổng ngủ, chạy tới chạy lui, chạy tới đầu thế giới
rồi quay trở về, tiếp tục chạy nữa!'

Đang nói, chợt nghe tiếng cười của nữ tử, Lạc Chi Dương trông sang,

lửa giận hừng hực bốc lên tận đỉnh đầu hắn, Diệp Linh Tô đứng dưạ lan can
kế bên, đang nói nói cười cười với Dương Cảnh, cây sáo "Không Bích"
trong tay cô rực mầu phỉ thúy trên làn da mềm mại trắng ngà tựa tuyết
trắng đọng trên nhành liễu, nom rất bắt mắt.

Giang Tiểu Lưu nhìn thấy sáo ngọc, hai mắt y rực sáng, y hả miệng la

lớn: "Ui chao, Lạc Chi Dương, tại sao cây sáo của mày lại lọt vô tay người
khác? Hì hì ... tao biết rồi, là mày tán tỉnh người ta, đưa tặng cây sáo làm
vật đính ước."

Câu nói thật to, mọi người trên boong đều nghe thấy hết, Diệp Linh Tô

nhướng mắt dòm sang, ánh mắt tóe lửa. Dương Cảnh sắc mặt âm trầm,
bước mạnh bạo đến, thét to, hỏi Giang Tiểu Lưu: "Đồ chó con chết ngắc,
mi nói gì?"

Giang Tiểu Lưu gân cổ, lớn tiếng cãi: "Ta không có nói gì ngươi hết, ta

nói cây sáo nọ..." Còn chưa dứt lời, má trái y nhức buốt, trọn thân mình
văng ra xa, "Phịch", đã thấy y nằm xoài trên sàn thuyền.

Người đánh y chính là Dương Cảnh. Lạc Chi Dương kinh ngạc pha lẫn

tức giận, hắn đến bên Giang Tiểu Lưu, thấy mặt gã này sưng húp, gã hả
miệng, khạc ra một búng máu tươi, trong máu có lẫn một răng nanh trăng
trắng.

Lạc Chi Dương giận điên, nhảy nhổm lên, hỏi: "Đồ họ Dương kía, tại

sao đánh người ta?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.