LINH PHI KINH - Trang 311

Hắn còn đang ngần ngừ, bỗng nghe Diệp Linh Tô giọng nhạt nhẽo, nói:

"Minh sư thúc, không sai, kim châm chính là do tiểu nữ phát đấy."

Mọi người nghe mà kinh hãi, Minh Đấu dẻo miệng: "Nói vậy, cô cũng

thừa nhận có thích thằng nhỏ mang họ Lạc này?" Diệp Linh Tô ngực phập
phồng, đôi mắt trong suốt lóe sáng, cô lớn tiếng: "Minh Đấu, ta thích ai, ta
không thích ai, mắc mớ gì tới ông?"

Câu nói nước đôi này, người ngoài nghe xong, đều nghĩ thầm: "Cô ta

nói như vậy, ắt là có thích gã họ Lạc rồi?"

Minh Đấu gằn giọng, hừ một tiếng, hắn đang tìm lời nhạo báng đáp trả,

chợt nghe Thi Nam Đình ho khan một tiếng, nói :"Minh tôn chủ, thôi đi, tụi
nhỏ đấu đá qua lại, ông là người trên, cớ chi lại cứ muốn tranh hơi cho mệt.
Tô nhi đã có thừa nhận, thương thế cuả Dương sư điệt cũng không phải là
không cứu chữa được, theo ý Thi mỗ, dĩ hòa vi quý, mình ngừng tại đây đi
thôi!"

"Được." Minh Đấu ngẩng cao đầu, giọng kẻ cả, "Vì thể diện của Thi tôn

chủ, ta không cùng bọn nhóc tụi bay đôi co nữa, nhưng sau này gặp đảo
vương, ta sẽ chẳng giấu giếm ngài chuyện này."

"Ông muốn làm gì, mặc ông." Diệp Linh Tô phất tay áo, cô bỏ đi.

Dương Cảnh đã khỏe nhiều, trong lòng ngổn ngang trăm mối, y nhìn

theo bóng dáng cô gái, rồi thò tay giật nhẹ vạt áo Minh Đấu, y nhỏ giọng
nói: "Sư phụ, quên đi."

"Quên cóc khô." Minh Đấu lườm y, "Chả làm việc gì cho nên thân." Lão

hằn học liếc liếc Lạc Chi Dương, rồi giận dữ, chạy vụt đi.

Diễn biến đến đây xem chừng thành vô vị, mọi người rùng rùng tản đi.

Lạc Chi Dương trong lòng cũng mờ mịt, chả hiểu tại sao vào lúc mấu chốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.