LINH PHI KINH - Trang 317

khối đá ngàn cân trĩu nặng trong lòng Tư hắn cũng lấy làm lạ, vì sao đã nói
cho Diệp Linh Tô hay bí mật của lòng mình, chính là, bằng trực giác, hắn
có cảm giác hắn tin cậy được cô gái trước mắt này.

"Chu Vi, Không Bích, từ chu sang bích..." Đầu ngón tay Diệp Linh Tô

lướt nhẹ dọc theo thân sáo ngọc, với giọng nói trầm lắng mơn man như tơ,
"Ngươi, ngươi nhớ nhung nàng lắm ư?"

"Tui cũng không biết phải nói sao." Lạc Chi Dương hít một hơi, gượng

cười, "Nhớ nhung cũng chẳng ích gì!."

"Ưà ...." Diệp Linh Tô thanh âm bỗng hơi gắt, trong mắt lộ ra nét cười

cợt, "Có thể tặng cây sáo này, tất là người đẹp ngàn vàng chốn quyền quý,
ngươi là một tiểu lưu manh kiểu đó, dĩ nhiên không xứng với người ta."

Lạc Chi Dương giận cành hông, Diệp Linh Tô lại đem sáo ngọc vứt

sang, quát: "Đón lấy."

Lạc Chi Dương cuống quít vươn tay chụp, hắn trố mắt nhìn cô gái,

trong lòng bỡ ngỡ. Diệp Linh Tô cười nhạt: "Cây sáo quỷ gì đâu, ta thèm
vào."

"Không thèm, càng hay." Lạc Chi Dương cười hì hì, giắt sáo ngọc vào

bên hông, trông dáng vẻ hắn, Diệp Linh Tô tự dưng nổi sùng, cô gắng tự
kiềm chế lắm, mới trấn áp được cái ý muốn hành hung hắn.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Cây ‘Dạ Vũ Thần Châm’ là ở đâu ra

vậy?"

Lạc Chi Dương con tim chìm xuống, hắn gắng giữ tinh thần, cười cười:

"Bộ không phải của cô sao?" Diệp Linh Tô gườm gườm dòm hắn, hai mắt
không chớp, Lạc Chi Dương trong lòng bất ổn, hắn gắng rặn một nụ cười:
"Dòm tui làm cái gì chứ? Hổng lẽ châm đó vẫn là cuả tui phát ra hả? Lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.