LINH PHI KINH - Trang 329

"Vâng", Diệp Linh Tô vẻ lơ đãng, "Phong cảnh Trung thổ tuy xem cũng

được, chẳng qua núi nhỏ, khe hẹp ... so với biển rộng trời cao ở đây, thấy
quá chật hẹp"

Ngữ điệu của cô không mấy hào hứng, Vân Thường không tiện theo

đuổi câu chuyện, y quay sang thông báo cùng bọn Minh Đẩu: "Đảo vương
ra lệnh, mọi người xuống thuyền xong, đến tập trung bàn bạc công việc tại
điện Long Ngâm."

Trong lúc đó, thuyền buồm đi vào một con lạch nhỏ, hai bên sườn rải

rác đá dựng, tại vách đá thẳng đứng trước Ngao Đầu (đầu rùa) thấy có
chạm sâu vào đá một hàng chữ gồm bẩy từ to khổng lồ "Hữu bất hài giả
ngô kích chi!" (Đánh vào những đứa không chịu giữ hòa khí). Nét chữ khí
thế hùng hồn, bút pháp tao nhã, có phần tự thị hùng tráng ngạo nghễ vật
thế, có khí thế quét sạch trời đất.

"Mấy cái chữ viết nọ, rắc rối rườm rà, thiệt chẳng dễ coi chút nào!",

Giang Tiểu Lưu hoa tay múa chân trước những chữ nọ, "đứa nào được thuê
lên chạm đục những chữ đó là một đồ bá láp, tay nghề kém cỏi, vào tay
Giang lão gia, là hổng có trả tiền công cho nó!"

Lạc Thiều Phượng là người học rộng tài cao, được theo ông học hỏi lâu

ngày, Lạc Chi Dương có ít nhiều kiến thức về thư pháp, chữ trên vách đá
tuy trông giống kiểu viết ngoáy, nhưng thật ra, người viết đã có bút lực
mạnh mẽ, chữ được chạm khắc sâu cỡ ba chét tay vào đá, trông không
giống như do tay người tạo ra, mà là được ông trời phóng một lèo cây bút
thần kiến tạo nên." Nhưng cái tình ý của hàng chữ đó mà đem giảng giải
cho thằng Giang Tiểu Lưu này nghe, cũng tựa như đem nước đổ đầu vịt,
hắn chỉ đành cười cười, không nói năng gì.

Đến bến tàu, trên bờ đã đứng xúm xít khá nhiều người nghênh đón,

khách đi thuyền gặp lại bạn bè cũ trên bến, thôi thì truyện trò rôm rả, tạo
thành một đám ồn ào. Là kẻ chân ướt chân ráo, Lạc Chi Dương chẳng quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.