LINH PHI KINH - Trang 328

"Chửi xéo giỏi lắm, nói kiểu đó, Minh mỗ là bọ xít, Vân hiền điệt lại là cóc
ghẻ?"

"Đồ láo xược!" Vân Thường nhoáng mình xông tới trước Lạc Chi

Dương, chĩa năm ngón tay ra chộp vào lồng ngực gã này.Hai người cách xa
nhau chừng một trượng, Vân Thường một bước nhảy đến, Lạc Chi Dương
đơn giản là không kịp nhúc nhích. Mắt hắn vừa kịp thấy tránh không được,
từ bên cạnh một bàn tay trắng mịn chợt thò ra, đầu ngón tay chĩa lên trên,
nhắm điểm vào chưởng tâm Vân Thường. Gã này nhanh như chớp, đã rụt
tay về, miệng hô toáng lên: "Diệp sư muội, muội làm gì vậy?"

Trong lúc gấp rút không kịp nghĩ suy, Diệp Linh Tô ra tay ngăn cản,

nghe gã hỏi, cô còn chưa biết phải đáp trả .ra sao, đã nghe Lạc Chi Dương
cướp lởi: "Cô ấy tốt bụng, sợ đằng ấy nói lời rồi lại nuôt lời."

Vân Thường gằn giọng: "Ta nuốt lời hồi nào?"

Lạc Chi Dương trả lời: "Há đằng ấy chả bảo 'nghe rồi, sẽ không nổi

nóng', tại làm sao lại định động chân động tay với tui"

Vân Thường tắc họng, y nhìn vào cô gái, Diệp Linh Tô đang lo không

tìm ra lý do, được câu đó, cô thừa dịp, nhỏ giọng nói với y: "Đúng thế, đại
sư huynh à, huynh nói sẽ không tức giận, sao còn động thủ đánh người ta?"

Vân Thường nhìn nhìn Diệp Linh Tô, rồi lom lom ngó Lạc Chi Dương,

y cố dằn lửa giận, chậm rãi nói: "Không sai, vừa rồi ta quên, Diệp sư muội,
chuyến đi trung thổ này, muội có thích thú lắm không?"

Diệp Linh Tô gật đầu: "Cám ơn sư huynh thăm hỏi, muội thích."

Vân Thường gượng cười: "Sư muội có con mắt tinh đời, e rằng cảnh sắc

trung thổ chẳng có gì đáng cho muội để mắt tới"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.