LINH PHI KINH - Trang 327

Lạc Chi Dương kể: "Tối hôm qua tui đi tản bộ trên boong, thoáng nghe

có tiếng người trò chuyện, mò đến xem, thì ra là đám ba con bọ xít."

"Mẹ nó, ăn nói bậy bạ." Dương Phong Lai động nộ, "bọ xít mà cũng nói

tiếng người được sao?"

"Thứ biết nói tiếng người hổng phải thứ bọ xít tầm thường" Lạc Chi

Dương khơi khơi ba xạo, "Không chừng là ba con yêu tinh bọ xít, hút máu
người nhiều nên hấp thụ nhân khí, học được vài bản lãnh của con người."

"Khá lắm, yêu tinh bọ xít.", Minh Đẩu nheo nheo cặp mắt, "Vậy chúng

nó nói cái gì?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Chúng nó bàn tán về 'xuy ngưu bì' (thuật

thổi da bò - xuy ngưu nghĩa bóng là 'nói khoác lác')."

"Tầm bậy." Dương Phong Lai 'xì' một tiếng khinh miệt, "bọ xít làm sao

biết 'xuy ngưu bì'."

Lạc Chi Dương ung dung nói tiếp: "Bọ xít không những biết 'xuy ngưu

bì', mà còn có thể 'phách mã thí' (nghĩa đen = phủi rắm ngựa, nghĩa bóng là
'nói ba xạo') nữa kia!" Hắn tiếp tục, "Một con bọ xít nói, hôm qua tao hút
máu trọn một con ngựa, tiếc rằng máu quá ít, chứa hổng đầy nửa cái dạ
dầy; một con bọ xít khác nói, ăn nhằm gì, tao hôm qua hút máu nguyên một
con bò, nó có ít máu quá, vô không tới nưả cái bụng. Con bọ xít thứ ba
nghe xong, vẫn lặng thinh. Hai con bọ xít kia liền hỏi nó:‘Tại sao mày hổng
nói gì hết?’ Con bọ xít nọ thở dài: ‘Tao không hên như hai đứa tụi bây, bữa
hôm qua đụng phải một con cóc ghẻ, con cóc ni hả miệng ngáp một cái,
khẩu khí lớn quá, làm chết toi một con ngựa, kế đó một con bò cũng chết
queo luôn, tao hửi mùi cũng muốn xỉu, phát ói nguyên một ngày đêm, làm
chỗ máu một con voi bự tao hút hôm trước đó cũng bị ói ra sạch bách"

Câu chuyện vừa kể ra, không gian lạnh ngắt, không một tiếng động, ai

nấy dòm dòm Lạc Chi Dương với vẻ mặt kinh sợ, Minh Đấu cười gằn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.