LINH PHI KINH - Trang 344

không làm gì khác được, hắn bèn lục trí nhớ tìm lại hương vị những món
ăn tuyệt hảo hắn từng nếm qua trong đời, khổ thay, càng nghĩ nhớ, lại càng
thêm đói, hắn đành ngồi dậy, lấy sáo ra thổi khúc 'Chu Thiên Linh Phi', giết
thời giờ.

Không ngờ thổi sáo cũng cần khí lực, một chi 'Dương Minh Thanh Vị'

chưa thổii xong, thanh âm từ toàn bộ dạ dày cùng khúc ruột đang trống
rỗng đã hòa nhịp cùng tiếng sáo, chúng đồng cộng hưởng, làm cho cả chân
khí xuất phát từ khúc Linh Phi cũng hóa èo uột như bún thiu, chẳng chút
sinh khí.

"Úi!", Diệp Linh Tô đột nhiên hô hoán, thanh âm trổi lên trong thạch

động to, dư âm vang vọng trên các vách đá một lúc lâu.

"Lạc Chi Dương, tiếng sáo ngươi thổi như than như khóc, khó nghe quá,

tại sao ngươi không để dành hơi sức mà điều dưỡng tinh thần, chờ chết đói
quách cho rồi."

Lạc Chi Dương nổi giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn buông cây sáo,

nói: "Đói thì đói, nhưng chưa chết đâu. Ngươi cũng khoan mừng vội, ta mà
chết đói, sẽ biến thành ngạ quỷ (quỷ đói), rồi cũng sẽ đến ám ngươi."

"Ta là hổng có sợ!" Diệp Linh Tô hừ lạnh một tiếng, "Thứ như ngươi,

lúc sống chỉ là một đứa tiểu nhân, thì chết đi cũng trở thành một thằng tiểu
quỷ, ngoài bản lãnh dối trá ba xạo, còn có gì khác!"

"Nghe nói người nào bị ngạ quỷ ám, sẽ ăn tươi nuốt sống ngay cơ thể

của chính họ." Lạc Chi Dương đè giọng xuống cho ra vẻ u ám, "Bắt đầu là
ăn ngón út, rồi ăn ngón áp út, ăn riết tới hết luôn mười ngón, chỉ còn sót lại
hai cái cùi tay trụi lủi ... Mà ăn lại không có nhả xương, nhai rau ráu, nhai
rôm rốp, nuốt trộng sạch bách!"

"Câm miệng!" Diệp Linh Tô đột nhiên thét lên, "Lạc Chi Dương, đồ

quỷ ba xạo, một chữ ngươi nói ta cũng hổng có tin. Để ta chờ xem xem,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.