LINH PHI KINH - Trang 346

Soạt soạt hai tiếng, lại bay vù vào hai chiếc đũa. Lạc Chi Dương cũng

không khách khí, lượm đũa lên, hắn khua gắp rào rào, cảm tưởng đây là
món cá ngon nhất trần đời!

Kế đó, Diệp Linh Tô tựa như biểu diễn pháp thuật, khi thì đưa cơm, lúc

thì đưa canh, Chi Dương nhịn đói hai ngày một đêm, đưa món nào hắn ních
món nấy, ăn tới không biết trời trăng là gì!

Ăn uống thỏa thuê xong, hắn mới nhớ tới người đưa tặng, trong lòng

không khỏi cảm kích, hắn nói: "Diệp cô nương, đại ân không sao nói cho
hết lời cảm tạ, nếu không có cô, tui là bị tụi nó bỏ đói cho mà chết mất!"

Diệp Linh Tô trầm mặc một hồi, cô nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có biết ai

muốn bỏ đói chết ngươi không?"

"Nhiều người lắm." Lạc Chi Dương từng ngón một,"Dương Cảnh đáng

nghi nhất, Minh Đẩu cũng chẳng phải người tốt, Vân Thường cũng là một
nghi vấn lớn, người này bụng dạ hẹp hòi, tui chọc quê y, y liền ro ro đi mét
tội tui liền..."

"Câm mồm!" giọng Diệp Linh Tô đầy tức giận, "Đại sư huynh không

phải hạng người như vậy, nếu giận ghét ngươi, huynh ấy sẽ gặp thẳng tận
mặt giải quyết, không có ném đá giấu tay"

Lạc Chi Dương nghe thế, hắn hết sức nhàm chán: "Y không ném đá

giấu tay, tại sao lại đi mét với ông già y?"

Diệp Linh Tô ngạc nhiên: "Huynh ấy mét hồi nào?"

"Không phải y mét, do đâu Vân Hư biết tui kể chuyện cười?"

"Nhiều người nghe , chớ không riêng gì huynh ấy, ngươi dưạ vào đâu

mà chỉ đổ thừa cho huynh ấy thôi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.