LINH PHI KINH - Trang 350

tộc? Nếu là hoàng tộc, làm cách nào lại giao du thân thiết được với một đứa
lẻo mép, ba hoa chích chòe?"

Lạc Chi Dương thở ra một hơi, cười nói: "Đúng thế, đúng quá, kiểu

cách như ta mà đem làm phò mã, há không khiến người trong thiên hạ cười
đến rụng răng?"

"Ta chỉ mới nói cô ấy là hoàng tộc, còn chưa nói cô ta là công chúa. Hừ,

ngươi mà muốn làm phò mã, đúng là cóc ngồi đáy giếng muốn bay vút trời
cao, là chuyện ban ngày nằm mơ!"

Lạc Chi Dương há to miệng cười ha ha, âm thầm trấn tĩnh một phen đổ

mồ hôi lạnh, hắn chợt nghe Diệp Linh Tô nói thêm: "Quỷ ba xạo, ngươi hả
họng đớp cơm trắng canh ngọt, xơi xực tới nỗi cái lòng bình ổn, cái ruột
yên ắng rồi ư?"

Lạc Chi Dương nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, hắn cười cười: "Tui

tiền không có, mạng thì chỉ có một, cô nếu không chê, để tui thổi hai khúc
sáo cô nghe, coi như trả tiền cơm, vậy được chưa?"

"Cũng được!" Diệp Linh Tô đáp, "Nhưng khúc sáo là do ta nêu tên, nếu

không thổi được cho đúng, sẽ bị phạt nặng|!"

"Cô cứ đưa tên ra, nếu tui khộng thổi cho ra hồn, tui xin bằng lòng chịu

phạt."

"Nói lớn lối dữ a!", Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ một chút, "Trước hết, thổi

bài "Mai Hoa tam lộng" (Hoa mai - ba điệp khúc) thử xem"

Lạc Chi Dương giương cao tinh thần, hắn nâng sáo lên thổi, tiếng nhạc

buồn thảm đến mủi lòng, tựa như chim cút rúc mình gọi trăng, lại giống
một con hạc đơn lẻ đang xuyên mây tìm bạn, chỗ trầm nghe sầu thảm như
tiễn bạn qua sông, thanh thoát tựa gió khua rặng mai, lên cao xuống thấp,
một khúc chuyển ba lần réo rắt, nghe đến nỗi ruột gan quặn thắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.