LINH PHI KINH - Trang 352

âm thanh du dương tựa rồng bay phượng múa, khiến ngươi nghe lâng lâng
quên hết thế sự nhân sinh.

Khúc nhạc vừa dứt, gió to lại đã nổi lên từ Phong Huyệt, Lạc Chi

Dương đành phải ngừng thổi, chờ tiếng ầm ĩ của gió tắt hẳn, hắn mới chơi
tiếp các bài 'Lục Yêu' (eo lưng thắt dải lụa xanh), 'Bạch Chi' (linh chi màu
trắng), đều là vũ khúc, tiết tấu thanh thoát nhẹ nhàng, khiến Diệp Linh Tô
nghe xong một chập, cảm giác nhàm chán, cô bèn yêu cầu 'Kiệt Thạch
điều, U Lan', khúc nhạc rất có khí độ của nhà ẩn sĩ ví mình như hoa lan,
đầy nét khẳng khái tự đắc.

Nghỉ tạm một đêm, hai người nhã hứng không giảm, lại chơi tiếp 'Xuân

Giang Hoa Nguyệt Dạ', 'Ngọc Thụ Chi Hoa', 'Quan Sơn Nguyệt', 'Trường
Môn Oán', rồi thổi đến 'Hồ Già thập bát phách' (mười tám khúc kèn hồ già).
là do nàng đại tài nữ Thái Văn Cơ đời Đông Hán sáng tác, vốn là nhạc soạn
cho cổ cầm, Thái Văn Cơ thân trôi nổi nơi đất Hung nô, nàng đem nỗi nhớ
quê hương mà diễn tả tâm tình ai oán vào nhạc, khi Lạc Chi Dương dùng
sáo tấu lên, lại khoác cho nó một tình ý đặc biệt, Diệp Linh Tô nghe nhạc,
cô mê mẩn đến xuất thần, bèn dựa nhịp phách mà nhỏ giọng xướng theo:

"Nhạn nam chinh hề dục kí biên tâm,

Nhạn bắc quy hề vi đắc Hán âm.

Nhạn phi cao hề mạc nan tầm,

Không đoạn tràng hề tư tình tích.

Toàn mi hướng nguyệt hề phủ nhã cầm,

Ngũ phách linh linh hề ý di thâm...."

(Bản dịch thoát ý truy từ mạng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.