LINH PHI KINH - Trang 353

"Nhạn bay về nam muốn gửi tiếng nói biên cương, nhạn trở về bắc chờ

nghe giọng quê hương. Nhạn bay cao xa xôi khó tìm, càng thêm đứt ruột
âm thầm nỗi nhớ, ngước mắt nhìn trăng đàn cầm ve vuốt. Phách năm êm
êm đầy ắp ý tình." )

Xướng đến chỗ này, Diệp Linh Tô buồn bã không vui, cô nhẹ giọng

than thở: "Tại sao từ xưa đến nay, chỉ toàn là nữ tử đẹp, giỏi đều lâm vào
tình cảnh đáng thương như vậy? Chẳng lẽ lại thực sự có nỗi niềm 'hồng
nhan bạc mệnh' ư?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Tui là người không tin số mệnh, cuộc đời

tốt hay xấu đều là tự mình tranh đấu mà xảy đến thôi. Hồi đó, Chu Nguyên
Chương chả phải một tên khất cái hay sao? Về sau,y lại còn chẳng lên ngôi
thiên tử, làm hoàng đế à?"

Cô trả lời: "Có làm thiên tử, làm hoàng đế cũng chưa chắc đã hay! Cả

ngày cô độc, ngoài chính mình ra, há dám tin tưởng vào ai khác?"

Lạc Chi Dương kinh ngạc: "Kỳ lạ, người Đông Đảo chả phải ai cũng

muốn đánh thiên hạ, muốn lên làm hoàng đế sao?"

Diệp Linh Tô thở dài: "Mấy lời kêu gọi ấy, chẳng qua là tự lừa dối. tự

gạt mình, xem rẻ người khác thôi, đừng nói Đại Minh căn cơ đã vững,
không phá vỡ nổi, cho dù có cơ hội phục quốc thực sự, gây chiến tranh, sẽ
chết đi không ít người ư? Cứ lấy Diệp gia chúng ta mà nói, hồi trước, dòng
họ đông đúc, trai tráng khỏe mạnh, về sau, bị lôi cuốn vào tranh giành thiên
hạ, đã chết đi bảy mươi, tám mươi người. Năm đó, trong các gia tộc rời bỏ
cung Thiên Cơ ra đi, hai họ Tả , họ Tu đều đã đứt mạch, không còn ai nối
dõi, nhà họ Thích chủ nhân đảo Linh Ngao cũng đã phải tha phương sinh
sống. Chúng ta luyện tập võ nghệ nhằm đả thương, giết người, xảy ra chiến
tranh, chẳng phải chỉ đám dân đen lâm khổ nạn, chẳng phải họ càng thêm
đáng thương sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.