LINH PHI KINH - Trang 371

còn đoán rằng, coi kiểu cách này, ròng rã bấy lâu nay, Giang Tiểu Lưu tất
nhiên đã bị đau khổ không ít, chẳng trách y đã không sao đi thăm hắn được.

Lạc Chi Dương cảm giác lửa giận đang hừng hực đốt cháy tim gan, hắn

nghiến răng, nói:"Để tao đi kiếm gặp Minh Đấu."

"Mày điên rồi sao?", Giang Tiểu Lưu tay níu hắn lại thật chặt, chân

giậm lia liạ, "Tụi nó đang lo không có cơ hội thanh toán mày, sao mày lại
còn tính dắt đê vào hang hùm? Mấy cái thụ thương nhỏ của tao này không
là gì cả, tụi nó nhiều lắm là làm tao đau đớn chút đỉnh, chưa dám lấy đi cái
mạng bé tí này của tao đâu."

Lạc Chi Dương lẳng lặng dòm gã một hồi, rồi hắn lắc đầu, nói:"Giang

Tiểu Lưu, nhịn nhục như vậy không phải là tính cách của mày."

"Còn có cách nào khác?", Giang Tiểu Lưu cay đắng nói, "Lển đến đảo

này, chưa luyện thành cao thủ nhất lưu, căn bản đừng tính đến chuyện
muốn thoát ra ngoài". Nói đến đấy, y nhìn nhìn ra tứ phía, "Lạc Chi Dương,
chỗ này mày không thể ở lâu được, nếu để Dương Cảnh thấy, mày không
chết cũng bị trầy vi tróc vẩy!"

Lạc Chi Dương nhổ một bãi nước bọt, nói:"Nếu nó hận tao, sao không

đến Yêu Nguyệt phong tìm tao mà báo oán"

"Nó tất nhiên muốn đi lắm!", Giang Tiểu Lưu hít vô một hơi, "Nhưng

Minh Đấu nói, không nên chọc giận Đồng quản sự của Yêu Nguyệt phong,
khiến nó không dám liều lĩnh đi tìm mày ở đấy."

"Không sao!" Chợt nghe có tiếng cười nói, "Tao không thể đến đó kiếm

nó, nó đến đây tìm tao thì cũng chẳng có gì khác biệt hết..."

Nhạc, Giang hai đứa đồng lúc biến sắc, ngoái trông lại, đã thấy Dương

Cảnh từ trong xó tường chuyển thân đi ra, hai tay xoa xoa vào eo lưng, ánh
mắt lạnh giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.