LINH PHI KINH - Trang 396

Giang Tiểu Lưu "phì" một tiếng, mắng hắn: "Theo lời mày nói đó, cứ

mỗi năm đem nọc mày ra đánh bốn bận, là mày nguyên một năm ở không!"

Lạc Chi Dương cười, đáp: "Vậy là hay vô cùng, nếu năm nào cũng làm

vậy, coi như Đông Đảo phải nuôi dưỡng tao trọn đời!"

Hai đứa tìm khuây trong cơn đau khổ, chúng thi nhau ba hoa chích chòe

suốt con đường đi, khiến tên đệ tử tháp tùng nghe thấy, chỉ biết nhăn mặt
nhíu mày mà nghĩ thầm, hai cái tên này nói điên nói rồ suốt, chẳng một
chút ăn năn hối cải, trận đòn roi vừa qua coi vậy mà nhẹ, cái thứ 'cừu đen'
này chỉ có đem căng, đem nọc ra mà đánh cho chết ngắc đi mới là đúng lí.

Về đến Yêu Nguyệt phong, Đồng Điệu xem xét chỗ vết thương, lão lớn

tiếng chửi mắng: "Lũ khốn ra tay độc ác quá, phạt đòn gì mà giống như
muốn đánh cho chết tươi vậy?"

Hai bên đùi Lạc Chi Dương thịt da đều tan nát, nhưng xương cốt xem sơ

qua thấy không bị thương tổn gì, lão lúc đầu chỉ sợ có nội thương, sẽ rất
không tốt, vì sau dăm ba năm nữa sẽ khiến hắn tàn tật.

Đồng Điệu chửi mắng một chập xong, lão lắc đầu, thở dài, lấy rượu

mạnh rửa ráy miệng vết thương..

Vết thương gặp rượu gây nhức buốt tựa hồ có ai lấy dao khoét vào, đau

khôn tả, khiến Lạc Chi Dương đổ mồ hôi dầm dề, nhưng hắn nghiến răng
nghiến lợi, không để thoát ra một tiếng rên rỉ nào.

Đồng Điệu thấy hắn cứng cỏi như vậy, lão gật đầu, khen: "Tiểu tử,

ngươi cứ yên tâm, bữa nay mi đại náo 'Phi Kình các’, khiến ‘Yêu Nguyệt
phong’ của tao được mở mày mở mặt. Bây giờ, mi cứ gắng dưỡng thương
cho tốt, một ngày không lành thì dưỡng một ngày, một năm không lành thì
dưỡng một năm, trước khi hoàn toàn lành lặn, không phải nhúng tay vào
bất cứ công việc tạp dịch gì"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.