LINH PHI KINH - Trang 397

Lạc Chi Dương gượng một nụ cười, hắn nói: "Quản sự không khiển

trách, khiến tui càng thêm ân hận, nhưng chẳng biết vết thương này bao lâu
mới thật sự khỏi hẳn?"

Đồng Điệu trầm ngâm nói: "Nếu là thuốc men tầm thường, sẽ mất thời

gian mà không kiến hiệu... À, tao nhớ ra rồi, ở chỗ đảo vương có một món
thánh dược chữa thương, tên là ‘Bổ Vân Tục Nguyệt tán’ (thuốc bột góp
mây vào đầy trăng), vốn điều chế theo phương thuốc bí truyền của vị 'Tố
Tâm thần y Hoa Hiểu Sương', tất cả mọi thương tích do đao thương gây ra
đều trị cho mau chóng kéo da non, sớm đóng vẩy vết thương, có thể nói, nó
tái tạo thịt da đã rữa nát, nó phục hồi gân cốt, một món thuốc quý báu bào
chế chẳng dễ dàng, đảo vương lại rất khó khăn trong việc cấp phát, nhưng
tao với ông ta vốn là chỗ bằng hữu lâu năm, để ngày mai tao đến xin ổng
một ít, bảo đảm trong vòng bảy ngày là chữa lành vết thương cuả mi!"

Lạc Chi Dương thở dài:"Món thánh dược như thế, chỉ e ông ấy không

dễ gì cho."

Đồng Điệu lắc đầu quầy quậy, lão đắc ý, cười:"Dù sao, tao cũng là cựu

thần trên đảo, Vân Hư bó buộcphải nể mặt mũi ta chứ!"

Ngày hôm sau, Đồng Điệu đi thật sớm, đến giữa trưa mới về, mặt mày

lão tái xám, tiu nghỉu ... Lạc Chi Dương không cần hỏi nhiều, cũng biết lão
chuyến này đi không xong việc, đã không xin được thuốc, mà lại còn bị lên
lớp, bị cạo cho một mách nữa!

Món thuốc của Đồng Điệu tuy cũng không tồi, nhưng thương thế quá

nặng, đã chuyển rất nhanh sang mưng mủ, nỗi đau đớn càng ngày càng
tăng. Lạc Chi Dương nằm ghé một bên giường, mỗi khi đau quá làm tỉnh
giấc, hắn nhẩm tấu khúc "Linh Phi' để trợ giúp xương cốt, cơ bắp, nhưng
phần da thịt không có hiệu lực lớn, nhưng dù đau đớn thảm thiết, sau mỗi
lần hành công, chân khí mát rượi du nhập xương tủy, cũng làm giảm đau
được một ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.