LINH PHI KINH - Trang 407

chưởng quét ra toán loạn, chưởng phong mãnh liệt đã đánh chim én rơi
rụng lả tả đầy mặt đất.

Lạc Chi Dương không còn cách nào khác, hắn đành ôm cô gái chạy

nhanh vào phía sau động. Đây vốn là hang nhỏ, qua ngàn vạn năm bị mưa
gió bào mòn, đã thành một động đá, ngoài rộng trong hẹp, càng vào sâu bên
trong, lối đi càng hẹp dần, bỗng nhiên trước mặt là một vách đá, hết lối đi.

"Tắc đường rồi!", vừa kêu, Lạc Chi Dương vừa sờ soạng vào mặt vách

đá, hắn chưa dứt câu nói, đã nghe Diệp Linh Tô bảo: "Buông ta ra."

Nghe thế, Lạc Chi Dương mới kinh hãi, hắn phát giác mình đã ôm

ngang eo cô gái từ lâu, cảm giác mình cô mềm mại như không xương, da
mặt hắn phát nhiệt, hắn vội vàng buông tay.

Cô gái lần theo bức vách ngồi xuống, miệng cô ho khan vài tiếng, hơi

thở khò khè. Bên trong khoảng tối đen, đôi mắt cô sáng như ánh sao đêm,
không chớp mắt, cô dõi trông ra phía cửa động, chẳng hề để ý đến một Lạc
Chi Dương đang quẫn bách.

Lạc Chi Dương trấn định tinh thần, hắn cũng dõi trông ra hướng đó, chỉ

thấy tối đen mù mịt, thỉnh thoảng truyền vào tiếng chim én vỗ cánh.

Tim Lạc Chi Dương bất giác đập thình thịch, hắn dựa lưng vào vách đá,

hạ thấp giọng hỏi: "Sao không thấy Minh Đấu tiến vào?"

Diệp Linh Tô hừ một tiếng, cô nhạt giọng nói: "Lão chẳng dám vào

đâu!."

Lạc Chi Dương chợt hiểu ý cô, do lối đi nhỏ hẹp trong động, nếu Minh

Đấu liều lĩnh xông vào, giữa đêm tối, lão nhất định không sao né tránh nổi
phi châm. Nghĩ thế, hắn thoáng yên lòng, hỏi tiếp: "Giờ mình làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.