LINH PHI KINH - Trang 419

Lạc Chi Dương ngần ngừ, rồi đáp: "Cô thôi đừng nói đến chết hay

không chết nữa đi, mình nhất định sẽ sống sót."

Ngẫm nghĩ một chút, cô gái lại nói: "Cũng không biết khi chết đi, thế

giới bên kia có cái hình dạng gì nhỉ? Trên đời này, thực sự có ngục A Tì, có
thế giới Cực Lạc chăng?"

"Có lẽ có đấy.", Lạc Chi Dương chẳng đặng đừng, phải nói theo giọng

lưỡi của cô, "Nhưng cô hỏi cái đó làm gì?"

Diệp Linh Tô khẽ khàng nói: "Ta đang nghĩ về bố và mẹ ta, mẹ ta thể

nào cũng về thế giới Cực Lạc, còn bố ta ấy à, nhất định bị sa xuống ngục A
Tỳ"

Con tim Lạc Chi Dương nhói lên một chút, hắn vội nói: "Cô mụ mị quá

rồi kia? Bố cô, mẹ cô, nhất định họ đều đã về thế giới Cực Lạc cả rồi."

"Đấy là ngươi không biết đấy thôi", giọng Diệp Linh Tô chợt run rẩy,

"Ngày hôm qua

ta lại đã thấy, ta thấy bố ta cầm kiếm, cứ từng nhát từng nhát đâm vô

người mẹ ta. Cái kỳ quái nhất, mẹ ta chỉ nhìn bố ta, trên mặt mẹ ta chỉ cười
cười, chẳng lẽ mẹ không thấy đau sao? Con người ta lúc quá đau đớn sao
lại cười được, thật sự là quái đản ... Ta lớn tiếng van xin ông, mà ông chẳng
lý gì đến ta cả, chung quanh tất cả đều có lửa cháy, ta cứ chạy vòng quanh,
mà chẳng hiểu sao ta cứ không chịu thoát ra ngoài, chỉ trơ mắt ra nhìn bố ta
hươi kiếm, từng nhát, từng nhát giết chết mẹ ta..."

"Đó đều là mộng mị cả", Lạc Chi Dương cảm giác tóc gáy dựng đứng,

hắn vẫn gượng cười, nói, "Diệp cô nương, đây là động Yến Tử, chỉ có cô
và tui thôi..."

"Không...", giọng Diệp Linh Tô có phần nhạt nhòa, "Đó không phải

mộng, ta... Ta vẫn hằng muốn biết, bố ta vì cớ gì lại giết chết mẹ ta... Chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.