LINH PHI KINH - Trang 423

Lạc Chi Dương không hiểu ý tứ ra sao, hắn hướng ánh mắt nhìn vào

Đồng Diệu, mặt lão này cũng đầy vẻ mờ mịt

"Còn có một chuyện nữa.", Vân Hư nhướng mày, "Từ giờ trở đi, cấm mi

gặp lại Tô nhi, nếu mi vi phạm, ta đánh gãy hai chân, ném mi xuống biển
nuôi cá."

Lạc Chi Dương vừa sợ vừa tức tối, hắn lớn tiếng nói: "Nếu cổ đến tìm,

thì tui làm sao đây ..."Lời còn chưa dứt, sau ót gã đã lãnh một nhát đánh,
Đồng Diệu thét mắng: "Xú tiểu tử, đồ cóc ghẻ tính hả họng ngáp to, mi ăn
nói lớn lối dữ, mi là cái thá gì đáng cho cổ tìm gặp mi?"

Vân Hư cũng chẳng phát tác, ông ta trừng mắt nhìn vào Lạc Chi Dương,

lườm gã một cái, nói: "Cô có đến tìm, mi cũng không được gặp cổ.".

Nói đến đấy, ông ta chuyển sang, liếc Đồng Diệu một cái, "Đồng quản

sự, nó là phu tạp dịch do ông quản lý, nếu nó phạm lệnh cấm, ông cũng
chịu tội theo."

"Lời đó rất rõ ràng, rất rõ ràng...", Đồng Diệu đưa tay lau mồ hôi trán,

cung kính đưa tiễn Vân Hư ra cửa.

Lạc Chi Dương thấy lão ta đi xa dần, trong lòng đầy thắc mắc, hắn hỏi:

"Đồng quản sự, Minh Đấu giờ đang ở đâu vậy?"

"Minh Đấu?" , Đồng Diệu hai mắt trợn tròn, "Mi hỏi đến hắn làm gì?"

"Ông ta chưa đi khỏi Đông Đảo sao?", Lạc Chi Dương ngập ngừng,

"Hay là ổng đã bị xử phạt rồi?"

Đồng Diệu dòm hắn một hồi, lắc đầu nói: "Không thấy nói gì hết."

Lạc Chi Dương càng thêm ngờ vực, hắn định bụng khi nào thương thế

Diệp Linh Tô khá hẳn, thể nào cũng phải tìm tới Vân Hư, kể cho ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.