LINH PHI KINH - Trang 432

được!.’ Cao thủ Đông Đảo nhiều như mây, sức một mình ta thật sự quá
mỏng, nhưng ta tuổi nhỏ hăng máu, cái đầu nóng hực lên, ta to tiếng đáp:
‘lẩn trốn cái gì? Chuyện thiên hạ, ta nguyện ghé một bên vai vô gánh vác,
được chưa?' người nọ cười nhạt, bỏ đi, vị tướng quân kia cũng tiến ra gặp
mặt ta, hai bên xưng danh, mi nói thử xem, người nọ là ai?"

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn trả lời,"Có lẽ là Chu Nguyên Chương?"

Tịch Ứng Chân ồ một tiếng, hỏi: "Dựa vào đâu mà thấy được?"

"Đạo trưởng nói sự việc xảy ra tại Hào Châu, đó là nơi Chu Nguyên

Chương khởi nghiệp. còn nói ông ta tướng mạo xấu xí nhưng khí phách
kinh người, gặp nguy không loạn mà vẫn bình tĩnh chỉ huy, ngữ điệu đạo
trưởng đối với ông ta đầy vẻ khâm phục vô ngần. Con người cuả đạo
trưởng như vậy, những kẻ khiến đạo trưởng khâm phục sợ rằng không bao
nhiêu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Chu Nguyên Chương."

Tịch Ứng Chân vỗ tay cười, nói: "Giỏi a, lại bị mi đoán trúng. Đáng tiếc

chẳng có rượu, , bằng không, đáng để ta nâng lên mà uống cạn một chén
lớn."

Lạc Chi Dương cười, nói: "Đạo trưởng cứu xong Chu Nguyên Chương,

tất nhiên sẽ cùng ông ta kết làm bằng hữu chứ?"

"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng.", Tịch Ứng Chân cười,

mắng,"Hắn chính là đương kim thiên tử. Thiên tử vô hữu (vua là không có
bạn), mi đến ngay cả cái đạo lý này mà cũng không thông à?"

Lạc Chi Dương biết Tịch Ứng Chân khi nói chuyện thường hay thu hẹp

đề tài, hắn bèn cười cười, nói: "Khi ấy, Chu Nguyên Chương còn chưa là
thiên tử, nếu ông ta mà không kết giao bằng hữu cùng đạo trưởng, chỉ sợ
ông cũng đã không gồm thâu nổi thiên hạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.