LINH PHI KINH - Trang 434

ngang vai bằng vế. Ta giao chiến cùng bọn chúng tại giáo trường, lấy một
địch hai, vất vả chống đỡ . Mắt thấy sắp thua, bỗng nghe giọng cười rộ của
một nam tử từ trên cao vọng xuống, ta ngẩng đầu trông lên, thấy trên đỉnh
cột cờ cao tít tắp, có một người đang đứng đấy. Cột cờ nọ cao hơn bốn
trượng, người này lên trên ấy lúc nào, ba người đám đánh nhau chúng ta
đều không ai hay biết. Điều đó dùng bốn chữ 'xuất quỷ nhập thần' cũng
chưa hình dung hết nổi cái kỳ diệu! Hai lão già Đông Đảo đều kinh hãi, họ
nghi ngờ ta ngầm sắp đặt phục binh, nên một lão đột ngột vung hữu
chưởng, xuất kỳ bất ý, đánh gãy cây cột cờ. Cú đánh đó cực kỳ ngoan độc,
quanh cột cờ là đất bằng trống trải, cột cờ gãy, người nọ ắt sẽ té nhào xuống
mà chết tươi!"

"Ui da.", Lạc Chi Dương khẽ rú lên, "Người đó có bị té chết không?"

"Thiệt cũng kỳ quái, cột cờ gẫy ngang rồi đổ ầm xuống, người nọ lại

không cùng nó rơi xuống theo. Ta định thần nhìn kỹ, không khỏi khiếp hãi,
người ở trên cao nọ đang treo mình giữa không trung, y phơi phới nhẹ
nhàng đáp xuống, tư thế rơi thập phần thong thả, không giống là thịt da con
người, mà thật tình hệt một con diều người bằng giấy!. Đợi đến khi người
nọ đặt chân xuống đất rồi, ta cẩn thận nhìn kỹ thêm lần nữa, thấy hắn tuổi
hết sức trẻ, nhiều lắm chưa quá hai mươi."

"Đạo trưởng bảo hắn là người?", Lạc Chi Dương rất kinh ngạc, "chứ

không phải ma quỷ à?"

Tịch Ứng Chân cười ha hả thật to, nói: "Hắn dĩ nhiên là người, chính do

võ công luyện cao tới mức hết sức tuyệt vời, lên trời thành chim, xuống
biển hóa rồng, có khả năng đoạt lấy năng lực tạo hóa mà đánh lệch đất
nghiêng trời."

"Có người lợi hại như vậy sao?" Lạc Chi Dương cảm giác đang nghe kể

chuyện thần thoại, khó tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.