LINH PHI KINH - Trang 44

Giữa sóng một vầng trăng nhỏ, như cá sấu nhả ngọc, một con thuyền

hoa từ bên cạnh đi qua, mái chèo khua vỡ ánh trăng, làm thanh quang lăn
tăn tỏa rộng.

Lạc Chi Dương sống ở hạ du Tần Hoài, ngoại vi kinh thành. Gã mải mốt

đi, đèn đuốc đằng sau thưa dần, con đường trước mặt càng lúc càng tối, vừa
định ngoặt qua một góc tường, thì một bàn tay hộ pháp từ bên cạnh thọc ra,
bóp nghiến lấy cổ gã.

Lạc Chi Dương ngạt thở, bất giác tay đấm chân đá loạn xạ, nhưng bàn

tay nọ cứng như sắt, làm thế nào cũng không chịu buông ra. Gã không tự
chủ được nữa, bị người đó kéo giật ngược, lôi ra khỏi vùng có ánh đèn, lọt
vào một con ngõ tối om.

Lạc Chi Dương cảm thấy cổ mình bị siết sắp đứt rời ra rồi, trong lúc

hoảng loạn, gã mò mẫm lấy cây trúc địch, lật tay đâm vào người nọ, không
ngờ đúng lúc này bàn tay hộ pháp buông thõng, đối phương lùi lại hai
bước, ngồi phịch xuống đất.

Lạc Chi Dương được tự do, bèn co cẳng chạy, đã mấy bước mà chẳng

thấy ai đuổi theo, không nhịn được ngoái đầu trông, thì thấy chỗ góc tường
là một bóng đen rúm ró, đang thở hồng hộc.

– Á! – Lạc Chi Dương ngoác miệng kêu – Là ông?

Người nọ ngẩng mặt lên, máu thịt bầy nhầy, dưới ánh trăng nhợt nhạt,

nửa bộ mặt đã bay đi đâu mất, tai vẫn còn dính chút da đung đa đung đưa.

– Ngươi biết ta à? – Triệu Thế Hùng khàn giọng hỏi, mắt ánh lên nghi

hoặc.

– Tôi… – Lạc Chi Dương ngẩn người, thầm nghĩ chuyện trong hí viên

nhất thiết không thể nói ra, bèn bẻ queo đi – Tôi từng xem ông đóng kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.