LINH PHI KINH - Trang 451

Ở ven sông Tần Hoài, Lạc Chi Dương lêu lổng cùng khắp, những ngón

nghề cửu lưu hạng thấp bên dưới hắn đều rành rọt, ngón cạy ổ khóa là hắn
theo học nơi một tay nhà nghề. Từ khi học được đến giờ, đây mới là lần
đầu tiên dùng đến, cứ nghĩ đến lúc Tịch Ứng Chân nhờ đó mà có thể thoát
tù đầy, lòng hắn quá sức vui mừng, nhưng khi thấy bên trong cửa đá vẫn tối
mò mò, hắn không khỏi gọi to: "Tịch đạo trưởng."

Lão đạo sĩ thở ra một hơi, châm đèn, Lạc Chi Dương chú mắt nhìn

quanh, giữa gian phòng có một ông lão râu tóc bạc gần hết, ông đang ngồi,
mình mặc một đạo bào màu xám tro, thân hình mảnh khảnh, thần sắc thanh
thoát, đôi mắt có thần, mi dài rủ xuống tận bên dưới mắt.

Lạc Chi Dương cười, hỏi: "Tịch đạo trưởng, ngài còn chưa chịu ra à?"

Tịch Ứng Chân động thân đứng lên, cười cười, không nói.

Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Ông không muốn rời khỏi Đông Đảo sao?"

"Bạn nhỏ kia ơi", Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu,"Ta trúng phải ‘Nghịch

Dương chỉ’, nếu rời xa Đông Đảo, cũng chỉ sống được có bảy ngày, ta ở lại
chốn này, dù tốt dù xấu, vẫn còn có một đường sinh cơ."

Lạc Chi Dương nói: "Từ đây đi trung thổ, không quá hai ba ngày

đường, mình lên đến bờ rồi, có thể tìm thầy thuốc chữa trị".

"Thầy thuốc?", Tịch Ứng Chân cười gượng, "Thầy thuốc nào trong

thiên hạ có thể hoá giải ‘Nghịch Dương chỉ’?"

"Bộ ngón điểm huyệt này thực tình không thể chữa trị à?", trong lòng

Lạc Chi Dương chất chứa đầy tuyệt vọng.

"Cũng không phảii thế.", Tịch Ứng Chân chĩa ra hai ngón tay, "Thiên

hạ, ngoài Vân Hư, còn có một người có thể giải huyệt".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.