LINH PHI KINH - Trang 452

"Ai?", Lạc Chi Dương vội hỏi.

"Có nói ra cũng vô ích", Tịch Ứng Chân thần sắc ảm đạm, "Người nọ ở

xa tít tắp tận chốn Tây Vực, núi Côn Lôn, hành trình ngàn dặm, đi mất hơn
một tháng, nước xa chẳng thể dập tắt được lửa gần"

"Tây Vực." Lạc Chi Dương máy động trong đầu, hắn buột miệng hỏi:

"Ngài nói Lương Tư Cầm?"

Tịch Ứng Chân im lặng, không lên tiếng, Lạc Chi Dương cảm thấy máu

nóng bốc lên, hắn không khỏi lớn tiếng: "Đạo trưởng cứ yên tâm, nếu tui có
thể rời khỏi Đông Đảo, thể nào cũng sẽ đi ngay tới núi Côn Lôn, tìm cho ra
vị Lương tiền bối nọ, thỉnh ông ta đến đây giải cứu ngài."

"Tiểu huynh đệ thật sự quá nhiệt tình và mau mắn", Tịch Ứng Chân

mỉm cười, lắc đầu, "Nhưng dựa vào bản lĩnh mi, sợ khó trốn thoát khỏi cái
Đông Đảo này."

Lạc Chi Dương rất nản chí, hắn lại thấy bên trong tù thất, đồ gia dụng

đầy đủ, thậm chí còn có mấy cuốn sách rách nát. Tịch Ứng Chân nhìn ra ý
tưởng trong đầu hắn, ông cười, giải thích: "Vân Hư đem giam ta nơi đây,
mọi thứ đồ đạc, chuyện ẩm thực, không để ta thiếu thốn gì cả, thiếu duy
nhất một bộ cờ vây. Ta mà một ngày không sờ đến quân cờ, liền thấy ngứa
ngáy không ít, hai năm rồi chưa được đánh cờ, đã muốn phát bịnh rồi đấy."

Lạc Chi Dương cười: "Sao đạo trưởng không nói ra cho sớm? Ngày

mai, tui sẽ làm một bộ cờ vây mang đến cho ngài"

Tịch Ứng Chân xua tay: "Một mình ta tự chơi cờ, đâu có hứng thú gì?"

Ông ta ngẫm nghĩ , rồi gọi,"Tiểu tử, mi lại đây."

Lạc Chi Dương nghe lời, đi lại gần, Tịch Ứng Chân vung tay lên, một

luồng gió dữ táp ngay vô mặt hắn, gã thiếu niên hơi thở tắc nghẽn, bàn tay
của lão đạo sĩ đã gần chạm vào chóp mũi hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.