LINH PHI KINH - Trang 453

Lạc Chi Dương không biết chuyện gì xảy ra, con tim hắn nhảy thình

thịch. Tịch Ứng Chân bỗng rụt tay về, lão trầm ngâm: "Kỳ nhỉ, ta xem qua,
thấy mi thân thủ bất phàm, rõ ràng đã có học qua võ công, tại sao khi ta tiện
tay đẩy ra một chưởng, mi đà không chống cự nổi?"

Lạc Chi Dương ú ớ: "Chẳng dám giấu đạo trưởng, tui từng có học qua

một chút nội công, nói là công phu, thật chả có chút gì đáng gọi là võ học
hết."

Tịch Ứng Chân đưa tay thăm dò huyệt mệnh môn của hắn, cảm giác cơ

thể hắn tiềm ẩn nội lực, nội công đã có chút căn cơ, ông chẳng khỏi lắc đầu,
nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."

"Điều gì đáng tiếc vậy?", Lạc Chi Dương hỏi.

"Hồi đó, Bách Ách tổ sư có nhận một người từng học nghệ trước vào

làm đệ tử, người nọ khi thành tài, đã gây tội ác ngút trời, cho nên khi tổ sư
tịch diệt, có để lại di huấn: 'Khi Thái Hạo cốc thu nhận đệ tử, người này
phải chưa từng học võ công'. Ta xem mi cốt cách không tồi, lại thông minh,
chỉ tiếc mi đã luyện nội công, không vào làm đệ tử ta được.", nói đến đấy,
Tịch Ứng Chân không khỏi chép miệng, lại buông hai tiếng "Đáng tiếc".

Lạc Chi Dương nghe ông nói, trong lòng có chút mất mát, hắn suy nghĩ,

rồi cười, nói: "Làm thầy trò tất nhiên là hay rồi, nhưng kết bạn, làm bằng
hữu cũng không tệ."

Tịch Ứng Chân sửng sốt, ông cũng cười theo, nói: "Không sai, bần đạo

cũng thấy vậy, mình kết làm bằng hữu không bị gì ràng buộc, sánh với làm
làm thầy trò, thấy thống khoái hơn nhiều." Nói đến đấy, ông ngẫm nghĩ, rồi
lại hỏi,"Lạc Chi Dương, mi có thích học võ không?"

Lạc Chi Dương ngạc nhiên: "Ngài không thể dạy tui thì tui sẽ học gì

đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.