LINH PHI KINH - Trang 466

nhục nhã vô cùng to lớn." Y vừa nói những câu nói đó, vừa chuyển ánh mắt
chăm chú vào Lạc Chi Dương, mặt y lộ rõ nét đắc ý khinh người khó tả.

"Nhục nhã lớn lao?", Đồng Diệu dấn tới một bước, thân hình béo tròn

của ông ta vọt ra, vung trảo bên tay trái chụp vào cần cổ Dương Cảnh.

Dương Cảnh sớm có phòng bị, y lùi nhẹ ra sau, né tránh ngón trảo của

Đồng Diệu, cùng lúc, y vung tả chưởng quật mạnh ra phía trước, hữu
chưởng ghìm lại đàng sau. Đồng Diệu nhận ra khởi thế cuả "Kình Tức
công", ông ta hừ một tiếng, năm ngón trảo vẫn cứ chụp tới. Dương Cảnh
huy động "Thao Thiên khí" vào tả chưởng, thế mạnh tựa nước lũ phá vỡ
bờ, khuấy lên một cỗ đại lực nổ tung ra ngoài, chẳng dè, y hoa mắt, tự dưng
Đồng Diệu đột nhiên mất tăm, Dương Cảnh một chưởng đánh hụt, y vội vã
thu hồi, nhưng y đánh ra quá mạnh, phát dễ mà thu khó, y còn chưa kịp
xoay trở, cái ót bỗng đau buốt, cần cổ y đã bị đối thủ ghì chặt lấy.

"Đi!", Đồng Diệu tròn xoe hai mắt, ông nâng Dương Cảnh lên, giúi y

một cái thật mạnh ra xa.

Dương Cảnh đầu và mặt chạm đất, máu mũi đổ ròng ròng, mắt y nổ

đom đóm, hầu như muốn ngất xỉu.

Hoà Kiều đứng bên cạnh nhìn xem đến ngẩn ngơ, lão già này nầy trông

cái bụng phệ như trống chầu mà ra tay nhanh như cắt, vẻ say sưa trên mặt
ông ta đã tan biến, ánh mắt loe lóe sát khí kinh người.

Đồng Diệu một tay xoa eo, mắt dòm Dương Cảnh, cười gằn: "Tiểu tử,

cái đó có thể coi như nỗi nhục nhã lớn lao không?"

Dương Cảnh da mặt xanh mét, y nghiến răng, không nói gì, Đồng Diệu

sa sầm nét mặt, ông ta quát hỏi: "Sao rồi? Còn chưa chịu hả?"

Ông ta làm ra vẻ muốn động thủ nữa, Hoà Kiều vội vàng xông tới, chắp

tay, cười cầu tài: "Đồng sư bá, ông là hàng tiền bối, tội gì lại đi so đo cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.