LINH PHI KINH - Trang 467

hàng con cháu như bọn tiểu đồ? Dương sư huynh xưa nay ăn nói thiếu cẩn
trọng, nếu có chỗ nào đắc tội, chỉ mong sư bá rộng lòng tha cho"

Đồng Diệu nhìn y nửa con mắt, lạnh lùng hỏi: "Mi là đứa nào?"

Hoà Kiều thưa: "Vãn bối Hoà Kiều."

Đồng Diệu gật đầu, bảo: "Tiểu tử mi thấy rõ đó, hãy trở về bảo cho

Minh Đấu hay,‘Ngao Đầu luận kiếm’ dĩ nhiên là ta sẽ đi, có dẫn theo người
hay không, chẳng việc gì cần đến lão ta thả rắm!"

Lại chỉ vào Dương Cảnh nằm sóng soài trên mặt đất, ông ta nói tiếp,

"Xốc cổ nó dậy, hai đứa cút đi cho ta."

Hoà Kiều liên tục vâng dạ, hắn nâng Dương Cảnh dậy, tẽn tò ra về.

Đồng Diệu đuổi xong hai đứa, vẻ mặt ông ta tuyệt chẳng tỏ chút hứng

thú, hai tay chắp sau lưng, ông ta rầu rầu đi về phòng.

Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Lão Đồng vừa mới thi triển đại thần uy, tại

sao lúc quay đi vẫn chẳng có tí gì vui thích vậy?"

Tiêu lão tam giải thích: "Đó là tiểu Lạc ngươi không biết, ‘Ngao Đầu

Luận Kiếm’ là nỗi đau trong tâm can cuả Đồng quản sự đấy, hồi đó, trong
một kỳ luận kiếm, ông ta thua vào tay Minh Đấu, chẳng lên làm tôn chủ
‘Kình Tức lưu’ được, thành thử đến mỗi ngày có luận kiếm, ông ta mượn
rượu giải sầu, say túy lúy nằm một đống!"

Lạc Chi Dương tò mò: "Ngao Đầu Luận Kiếm rốt cục là cái quỷ gì

vậy?"

"Đó là một kiểu luận võ, từ xa xưa, Thích gia tổ chức để chọn lựa đệ tử,

sau này, khi bị rợ Thát tử đánh phá, một phần của cung Thiên Cơ đã đến
đảo tị nạn, bọn họ nhập gia tùy tục, cũng tham dự Ngao Đầu Luận Kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.