LINH PHI KINH - Trang 508

sáo, vưà cất những bước xiêu xiêu vẹo vẹo tiến ra phía trước.

Vân Hư không khỏi sửng sốt, trong lòng ông ngần ngừ, tiếng thét cũng

yếu đi một chút, chỉ nghe sáo ngọc rít lên mấy âm, Lạc Chi Dương lại từng
bước từng bước đi tới, cứ vừa thổi vừa đi, chợp mắt, hai người chỉ còn cách
xa nhau không tới năm thước. Tiếng sáo bỗng tắt ngấm, Lạc Chi Dương hạ
sáo xuống, hắn vụt mở to đôi mắt, quát to, một quyền tống ra, tạo một làn
gió, nhắm thổi vào vạt áo Vân Hư.

Từ trong đám người, một loạt tiếng hô hoán trỗi dậy. Vân Hư vẫn như

không, thân mình ông khẽ uốn éo, quyền của Lạc Chi Dương lập tức đánh
trượt, nắm đấm của hắn sượt ngang ngực Vân Hư.

Lạc Chi Dương trong lòng trĩu xuống, hắn biến quyền thành trảo, chụp

vào tâm khẩu Vân Hư.

Trảo nọ là một chiêu trong "Bộ Kình thủ" của Thích gia, hệt như cái tên

đó, ngón trảo bao phủ một vùng rộng, thế lớn mạnh tựa cự kình quẫy mình,
thật khó né tránh.

Chỉ thấy Vân Hư không chút hoang mang, thân mình ông chuyển động

theo thế đến của trảo, giống như cuồng phong uốn nhành liễu, nó vẽ một
vòng cung thật lớn ra bên ngoài. Mấy ngón trảo của Lạc Chi Dương do đó
đã xẹt ngang trước ngực ông, sít sát nhưng không chạm được vào vải áo.

Lạc Chi Dương hét lớn một tiếng, biến trảo ra chưởng, sử một chiêu

"Phân Giang Tích Hải", tả chưởng như chim ưng cắt mồi, gắt gao chém
mạnh xuống bên dưới.

Thân mình Vân Hư rùn xuống theo, trong khoảnh khắc, cứ tưởng ông

đang dán tấm lưng sát vào mặt đất.

Lạc Chi Dương không liệu được cú né tránh đó, phát chưởng đánh hụt,

hắn không nghĩ ngợi gì khác, đã uốn mình, đá ra một ngón "Vô Định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.