LINH PHI KINH - Trang 515

Tịch Ứng Chân túm lấy hắn, đẩy sang một bên, ông ta nhìn Vân Hư,

cười cười: "Thằng nhỏ này nói nhăng, đừng coi là thật, lần giao tranh này,
chỉ quy vào hai người bọn mình, bằng vào thân phận của Vân đảo vương,
một khi chưa rõ thắng bại, cũng không nên để liên luỵ đến kẻ khác."

Vân Hư nghe, ông ta hiểu ý câu nói đó, trong lòng thầm ngợi khen

nghĩa khí cuả Lạc Chi Dương, ông bèn gật đầu, đáp: "Được, chưa phân
thắng bại, tất cả người Đông Đảo ta không ai được phép làm khó dễ Lạc
Chi Dương."

Nói đến đấy, thần quang trong mắt ông loé lên, gương mặt Minh Đấu

chợt rợn lên một cái, lão ta gắng tạo một vẻ nghiêm nghị, nhưng từ sâu
trong mắt lão bỗng thoáng hiện một nét lạnh lẽo.

Kiếm trong tay, hai người chầm chậm cất bước đi về phía trước, tất cả

mọi người đương trường nhìn họ xáp vào gần nhau, thảy đều nín thở,
ngưng thần, chỉ sợ thiếu chăm chú một chút sẽ bỏ lỡ dịp được xem chiêu
thức áo diệu của đôi đại cao thủ nọ.

Trong khảnh khắc, khu bình địa Ngao Đầu im ắng đến mức có thể nghe

tiếng kim châm rơi, chỉ còn tiếng gió biển vi vu như có như không. Đúng
lúc ấy, phát ầm một tiếng nổ đinh tai, từ xa xa ngoài khơi, truyền đến một
tiếng súng.

Mọi người dõi mắt trông ra, trên mặt biển, một cỗ thuyền lớn đang lừng

lững tiến vào, trên vải buồm trắng muốt như tuyết có thêu một con kỳ
nhông bằng tơ vàng óng.

Kỳ nhông màu hoàng kim chính là ký hiệu của Đông Đảo, hiện thời,

toàn bộ đệ tử đều đang ở trên đảo, sao lại có một cỗ thuyền lớn tiến vào?

Tất cả đều thắc mắc, hai đấu thủ Vân, Tịch cũng quên chuyện so kiếm,

họ cũng chăm chủ nhìn vào con thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.