LINH PHI KINH - Trang 534

Vân Hư nhìn Diệp Linh Tô, ông như ngây như dại, khẽ khàng cúi mình

chừng như muốn vuốt vào mái tóc cô gái, nhưng ngón tay ông còn chưa
chạm tới, Diệp Linh Tô giống như đụng phải kim, cô đã co rụt người ra
đàng sau, ánh mắt ngập ngụa nét đau khổ.

Vân Hư sững sờ, ông cười gượng, hỏi cô: "Tô nhi, con còn nhớ rõ hình

dáng mẹ con không?"

Đang ngơ ngẩn, Diệp Linh Tô gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Khi ấy, cô còn

bé quá, bây giờ, trong tâm trí, hình dáng người mẹ chỉ là một cái bóng mơ
hồ mờ mịt.

"Con rất giống bà ấy", mắt không chớp, Vân Hư nhìn đăm đăm vào cô,

"Càng lớn, con càng giống như đúc, mỗi lần nhìn con, ta đều cứ như nhìn
thấy lại hình dung của bà ấy, khiến ta nghĩ nhớ đến nỗi tâm can ray rứt,
không sao xoa dịu nổi. Sau cùng, ta thật sự chịu không xong, đành phải bắt
con che mặt, không nhìn thấy nguyên vẹn dung mạo của con, nỗi thống khổ
trong ta đã giảm nhiều."

Bao nhiêu năm qua, ông che giấu bí mật trong lòng, ngày ngày thấy con

gái, lòng từ ái chỉ đành nhẫn nhịn không thể biểu lộ, giờ đây, ông có thể nói
huỵch tẹt ra tất cả, tưởng chừng đột nhiên trút được gánh nặng, những tình
cảm đè nén bấy lâu phun trào ra, ánh mắt dõi vào Diệp Linh Tô với nỗi
thiết tha khôn tả thành lời. Ông miệng nói, tay gỡ tấm lụa che mặt cuả cô
xuống.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh mắt toàn thể mọi người đều chiếu

vào mặt Diệp Linh Tô, bất kể là nam, là nữ, là tăng hay tục, là chủ, là
khách, phe địch, phe ta, mấy trăm ánh mắt bị cái khuôn mặt xinh xắn tươi
trẻ kia thu hút lấy, ai nấy nín thở, ngưng thần, không đành lòng dời xa
khuôn mặt đó.

Lạc Chi Dương nghĩ thầm: "Dung nhan cô thật đẹp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.