LINH PHI KINH - Trang 569

Sự việc xảy ra quá nhanh, vừa hiểu ra, Dương Phong Lai lập tức bốc

giận, ông ta nhào ra đàng trước như mũi tên bật khỏi dây cung, tung hai dải
lụa ra từ hai ống tay áo, tính xuất chiêu, bỗng ông ta có cảm giác khác lạ,
nơi đuôi mắt chợt loé sáng lên một vạt tăng bào màu nguyệt bạch.

"Thằng giặc lừa trọc?", con tim Dương Phong Lai thót lại, ông ngoái

trông kỹ, đã kịp thấy Xung đại sư đứng cách đấy hơn một trượng, lão đang
cau mày, tay vo trong ống tay áo, tủm tỉm cười, dáng chờ đợi. Còn đang
sững sờ, Dương Phong Lai bỗng cảm giác một luồng lực đạo dũng mãnh đổ
ập vào mình, thế như nước lũ phá đê, đánh trúng ngay vào hông bên trái
ông ta.

Dương Phong Lai định uốn mình tránh ra, nhưng ông bị chậm mất một

bước, chưởng kình của đối phương đã xâm nhập nội thể, nghe rắc một
tiếng, đánh gãy xương sườn thành nhiều đoạn, dư lực đẩy ông té nhào ra
ngoài, nằm dài trên bãi cỏ, miệng 'ọc' một tiếng, ông hộc ra một búng máu
tươi.

Ông nhìn kỹ lại, thấy Minh Đấu ánh mắt âm trầm, đang chầm chậm rụt

hữu chưởng về. Dương Phong Lai trong lòng đau xé ruột gan, nỗi đau còn
hơn nội thương, ông không khỏi buột miệng la lớn: "Minh Đấu, ngươi,
ngươi nối dáo cho giặc, đã đánh lén ta?"

Minh Đấu cười hì hì, nói: "Dương tôn chủ đừng ngậm máu phun người,

rõ ràng nói một chọi một, tại sao ngươi ra tay tập kích Trúc tiên sinh? Nếu
để ngươi đắc thủ, khiến người ta cười mà bảo Đông Đảo ta ỷ số đông, ta
ngăn cản ngươi, cũng vì muốn cứu vãn danh dự cho Đông Đảo"

"Danh dự? Danh cái rắm con mẹ ngươi...". Dương Phong Lai tức giận

đến nỗi bị nghịch huyết, hai mắt tối sầm xuống. Vừa rồi, Xung đại sư dụ
cho ông phân tâm, Minh Đấu từ một bên nhào ra đánh lén, hai người họ
sớm có sắp đặt mưu chước. Dương Phong Lai trúng kế, lãnh trọng thương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.