LINH PHI KINH - Trang 577

chìa khoá, ngậm cái miệng lại, để mặc lão tiểu tử họ Thích tự tay lo chuyện
tranh đoạt cái tước vị đảo vương gì gì đó."

Câu nói này gõ trúng phóc vào tâm ý, bọn đệ tử Đông Đảo đệ tử rào rào

rộ tiếng tán thành.

Xung đại sư nhíu nhíu mày, lão đang tìm lý lẽ phản bác, Trúc Nhân

Phong cũng thấy nực, y la lớn: "Tiểu súc sinh, mi là cái thá gì? Đây là chỗ
cho mi chõ miệng vô hay sao?"

Lạc Chi Dương cười, đáp: "Ta không phải cái thá gì, ta là cha mi, lão tử

đang đứng ra phân biện, thằng con ngoan hãy lặng im mà nghe mới là phải
đạo"

Trúc Nhân Phong nổi giận to, y trợn mắt, hét lớn: "Tiểu súc sinh, ngươi

dám nói lại lần nữa không?"

"Nói cái gì?", Lạc Chi Dương cười cợt, "Nói ta là cha mi hả?"

Trúc Nhân Phong quát thét ầm ĩ, y định nhào ra, Xung đại sư ngăn y lại,

bảo "Thứ con nít miệng còn hoi sữa đó, đừng lý tới nó làm gì"

Lão cất cao cái mặt, giọng thẳng thừng. nói: "Tỉ võ vừa rồi, bên ta toàn

thắng, tự giờ trở đi, toàn thể người Đông Đảo đều phải để Thích tiên sinh
làm chúa đảo."

Lão vừa dứt lời, tiếng mắng chửi rộ lên, Dương Phong Lai cả giận, nói:

"Lừa trọc, định điên đảo đổi trắng thay đen chăng? Trận thứ hai, rõ ràng là
Hoa tôn chủ thắng, thằng họ Trúc này giở trò ám toán, đúng lí ra, phải
nghiêm trị."

Xung đại sư cười, hỏi ngược lại: "Nếu vậy, dám hỏi Dương tôn chủ, hai

trận đấu, người đứng thắng, hay người nằm thắng? Hoa tôn chủ nếu có thể
đứng vững vàng trở lại, ta sẽ chấp nhận bà ấy thắng, vậy được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.