LINH PHI KINH - Trang 599

Hoa Miên yên lặng, nở một nụ cười gượng gạo. Thi Nam Đình bảo ông

ta: "Dương tôn chủ, Minh Đấu tất nhiên đáng giận thật, nhưng đuổi được
nó đi, đều đã chẳng phải do công sức của ông và ta". Dương Phong Lai
ngẩn người, ông đưa mắt nhìn Tịch, Lạc hai người, mặt ửng hồng, rồi ông
ta lặng im, cúi thấp đầu.

Hoa Miên xốc lại tinh thần, bà chắp tay nói: "Tịch chân nhân, Lạc,

Lạc...", bà dòm vào Lạc Chi Dương, nhất thời không biết phải gọi hắn như
thế nào, nhưng thực ra, Lạc Chi Dương tính tình sảng khoái, hắn cười mà
rằng: "Hoa tôn chủ, hết thảy đều như cũ, bà cứ gọi ta Lạc Chi Dương là
được"

Hoa Miên mặt cười thoáng ửng hồng, bà nói: "Hồi trước, Vân đảo

vương bản đảo đối với hai vị có nhiều điều không phải, ta không dè gặp lúc
vô cùng nguy ngập lại được hai vị lấy đức báo oán, đã tích cực giúp đỡ thật
to tát, giúp bảo toàn trăm năm cơ nghiệp bản đảo, đại ân đại đức, không
biết lấy gì báo đáp cho thoả"

Tịch Ứng Chân lắc đầu nói: "Hoa tôn chủ khách khí, hoà thượng đó chỉ

muốn đạp đổ Đại Minh, nếu để cho hắn được như ý nguyện, dân chúng sẽ
gặp tai hoạ lớn. Hôm nay ta ra tay, không phải vì quý đảo, mà là vì trăm họ,
chỉ mong quý đảo cẩn thận cân nhắc, từ bỏ ý niệm phục quốc, từ nay về sau
an cư hải ngoại, sống những tháng ngày thoải mái, thảnh thơi."

Đông Đảo mọi người nhìn vào nhau, ánh mắt biểu lộ bất bình, Tịch Ứng

Chân thấy rõ rành rành, ông thầm hiểu, Đông Đảo oán thù cùng Đại Minh
quá sâu đậm, khó thể một vài câu nói mà hoá giải tiêu tan, ông không khỏi
thở dài, thôi không nói gì nữa.

Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn đứng ra, vui vẻ nói: "Hoa tôn chủ,

nói đến báo ân, nhỏ con tui đây thực ra cũng có một chuyện cầu xin."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.