LINH PHI KINH - Trang 598

chưa phân cao thấp, chi bằng mình lại trao đổi thêm một chặp nữa?"

Xung hòa thượng im lặng một chút, rồi lão chắp tay, thở dài: "Thiện tai,

thiện tai, Tịch chân nhân tài nghệ cao bậc ấy, hòa thượng tự nhận không
bằng."

Lão đột nhiên nhận thua, mọi người bất ngờ và kinh ngạc, rồi lại thấy

thất vọng, bọn họ quá hận hoà thượng này giảo hoạt ác độc, họ đều mong
Tịch Ứng Chân ra tay giáo huấn lão thật đích đáng.

Tịch Ứng Chân chớp chớp mắt, hỏi thêm: "Đại hòa thượng không

khứng ra trận, vậy Minh tôn chủ xuất chiến chăng?"

Minh Đấu sắc mặt tái nhợt, lão im lặng không nói.

Xung đại sư thở dài: "Thay vì giết người, chỉ cần điểm tới là được, Tịch

chân nhân không cần chọc ghẹo bọn ta, trận này bên ta chịu thua, y theo
ước định, sẽ tự mình đi khỏi Đông Đảo." Nói xong, lão phất tay áo một cái,
xoay người bước đi, Thích Vương Tôn lon ton, cập rập chạy theo sau. Một
gã tráng hán tuỳ tùng nâng đỡ Trúc Nhân Phong, rầu rĩ đi theo.

Minh Đấu rảo mắt một vòng nhìn người trên đảo, mặt chợt tái, chợt đỏ,

rồi lão nghiến răng, quay mình bước về phía bờ biển.

Dương Cảnh, Hoà Kiều nhìn nhau, cùng lớn giọng kêu: "Sư phụ ..

chờ.", rồi cả hai sánh vai rượt theo lão.

Dương Phong Lai cả giận nói: "Hảo phản đồ, muốn đi thì đi hả?", ông

đang định gọi mọi người chạy ra ngăn chúng lại, Hoa Miên xua tay, thở dài:
"Thôi, ai có chí hướng người nấy, để cho chúng nó đi đi thôi"

Dương Phong Lai sửng sốt, giậm chân, giận dữ nói: "Thằng nhãi Minh

Đấu này cấu kết ngoại địch, đã buộc đảo vương ra đi, cơ hồ làm tan nát đảo
ta, sao lại có thể để mặc cho nó đi dễ dàng vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.