LINH PHI KINH - Trang 600

Tịch Ứng Chân nghe hắn nói, trong lòng không thích thú lắm, ông bình

thản bảo hắn: "Lạc Chi Dương, thi ân bất cầu báo, là người làm việc nghĩa,
mi nói như vậy, sẽ khiến người ta coi rẻ đó"

Hoa Miên vội nói: "Tịch chân đừng ngại, Lạc Chi Dương, không sao cả,

ngươi cứ nói, chỉ cần trong khả năng, Hoa mỗ nhất định giúp cho."

Lạc Chi Dương gật đầu nói: "Tịch đạo trưởng trúng ‘Nghịch Dương

chỉ’, ngón chỉ lực duy nhất Vân Hư hoá giải được, giờ ông ấy đã đi xa, xin
hỏi Hoa tôn chủ, còn có cách nào khác nữa chăng?"

Tịch Ứng Chân nghe xong, ông nhíu mày, Đông Đảo ba tôn nhìn nhau,

sắc mặt lộ vẻ khó xử. Hoa Miên nói: "Thật không dám nói ngoa, ‘Nghịch
Dương chỉ’ là bí truyền của đảo vương, ngoài đảo vương, không ai biết
cách hoá giải."

Lạc Chi Dương thất vọng, Tịch Ứng Chân cũng cười cười, nói: "Tiểu tử

kia, hảo ý cuả mi, ta tâm lãnh, sinh tử hữu mệnh, chẳng thể cưỡng cầu,
nhân sinh thất thập cổ lai hy, lão đạo ta năm nay ngoài bảy mươi, coi như
cũng đã sống đủ kiếp sống rồi."

Diệp Linh Tô đột ngột cắt ngang: "Hiện giờ mình còn có thể đuổi kịp

đảo vương không"

Hoa Miên liếc cô một cái, bà lắc đầu nói: "Ông ấy cưỡi chiếc thuyền

'Thiên Long’, đi nhanh như rồng, rất khó đuổi kịp, huống chi, đuổi kịp
được thì sẽ phải làm gì..."

Diệp Linh Tô nhớ đến tính tình khắc nghiệt của phụ thân, cô chỉ cảm

thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô cắn nhẹ môi dưới, liếc trộm Lạc Chi
Dương, thấy hắn hai hàng lông mày xoắn tít, thần sắc ảm đạm, cô không
khỏi nghĩ thầm,rằng: "Vô luận như thế nào, ông ấy cũng là cha ta, Tịch
chân nhân nếu vì ông mà chết, trọn kiếp nầy, ta là tâm trí bất an"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.