LINH PHI KINH - Trang 607

Giang Tiểu Lưu nửa tin nửa ngờ: "Heo cũng ăn không hết tám đấu, họ

Tào này nhất định là một tay khoác lác huênh hoang." Gã nói xong, lại
quay đầu nhìn theo Diệp Linh Tô, ánh mắt mê đắm. Lạc Chi Dương nhìn ra
tâm tư của gã, hắn nghĩ thầm: "Tiểu tử này chẳng lẽ say mê Diệp Linh Tô?
Ui chao, khó lắm đây, tiểu nha đầu con mắt đặt trên đỉnh đầu, không để ai
lọt vào mắt, Giang Tiểu Lưu nếu muốn thân cận cô, còn khó hơn lên trời!
Ừa ... phải kiếm cách nào giúp nó một tay".

Dùng xong thuốc men, nghỉ ngơi một chốc, mãi không thấy Hoa Miên

trở về, mọi người đang mất kiên nhẫn, chợt nghe từ trước đại điện có tiếng
ồn ào, ngoảnh trông ra, họ thấy hai đệ tử dìu một người xông từ ngoài cửa
vào, chưa đến nơi, đã thấy kẻ nọ hộc máu mồm ướt đẫm ngực áo.

"Chuyện gì thế?" Thi Nam Đình đứng phắt dậy, kẻ hộc máu vừa định

mở miệng nói thì đã ngất xỉu, đệ tử dìu y mé trái nói: "Bẩm Tôn chủ, hắn
gặp tặc trọc lư cùng Minh tôn chủ, à không, Minh Đấu tại bờ biển..."

"Nói cái gì?", Thi Nam Đình, Dương Phong Lai nhìn nhau, "Bọn chúng

lại đây làm gì..."

Mặt Lạc Chi Dương biến sắc, hắn la lớn: "Không xong ... Mau đi đến

động 'Quy Tàng'!"

Tất cả vừa nghe xong, họ giật mình, hiểu ra. Diệp Linh Tô dẫn đầu, đưa

mọi người chạy thẳng đến động 'Quy Tàng'.

Đến trước cửa động, chỉ thấy cửa khép hờ, họ vừa đẩy cửa ra thì thấy

Hoa Miên nằm úp sấp mặt trên đất, giá sách hướng bắc đổ sụp xuống, sách
vở vứt tung toé đầy sàn động.

"Hoa di!", Diệp Linh Tô kinh hãi gọi to, cô xông tới, ôm lấy Hoa Miên.

Tịch Ứng Chân tiến lại gần, ông thăm mạch, thở ra một hơi, nói: "Diệp cô
nương đừng bấn, Hoa tôn chủ còn sống."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.