LINH PHI KINH - Trang 613

Diệp Linh Tô mặt hoa sa sầm, cô lạnh lùng nói: "Hảo a, mạng của ngươi

mới là mạng, còn của ta chẳng phải mạng hả? Ngươi biết liều mạng, bộ ta
chỉ biết có câu cá thôi sao?"

Cô nổ lời phản bác như pháo liên châu, Lạc Chi Dương không đường

đối đáp, đã nghe Tịch Ứng Chân cười nói: "Tiểu cô nương có chí khí thậm
cao. Lạc Chi Dương, mi mà không cho cô nàng lên thuyền, sợ rằng hai ta
không rời khỏi được cái xứ Đông Đảo này."

Lạc Chi Dương thở ra một hơi, hắn tránh qua một bên, Diệp Linh Tô

ngẩng cao đầu đi lên thuyền, mắt không thèm ngó ngàng gì đến hắn.

Thuyền "Thiên Lý" dùng máy móc hỗ trợ sức người, những đệ tử điều

khiển đưa nó lướt sóng như bay, chẳng mấy chốc, đảo Linh Ngao dần dần
lùi xa, hình dạng người trên đảo trở thành những chấm đen nho nhỏ, bờ
biển là một vệt dài tối ám.

Nhìn bóng dáng hòn đảo chầm chậm nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Lạc Chi

Dương nghĩ tới quãng đời hai năm qua, hắn thấy trong lòng nổi lên một
trận cảm kích, có cảm giác khoan khoái như cá được ra biển rộng, như
chim được vỗ cánh bay vút lên trời cao.

Tai hắn chợt nghe tiếng cô cô, hắn ngoái trông lại, thấy Diệp Linh Tô

đứng tại đầu thuyền, cánh tay tròn lẳn dang rộng ra, một con chim ưng màu
xám tro đang đậu trên đó, mỏ khoằm như móc sắt, móng vuốt tựa cành dây
mây khô, thần thái tao nhã, khí thế hung mãnh.

Lạc Chi Dương ngắm nhìn con ưng không chán, hắn cười hì hì, hỏi:

"Con chim đẹp quá, là của cô nuôi dạy, phải không?"

Diệp Linh Tô ngó lơ, cô đưa tay vuốt ve lông con hải âu.

Đụng phải một bức tường lãnh đạm, Lạc Chi Dương không vui, hắn

chợt nghe tên đệ tử Đông Đảo đứng kế bên cười, giải thích: "Lạc Tiểu ca,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.