LINH PHI KINH - Trang 619

không khỏi thầm buồn bực: "Nó là vừa ngốc lại vừa đần, đến cái ẩn ý ta nói
mà nó cũng không hiểu!"

Hai người tiếp tục chơi cờ hơn nửa ngày, có một đệ tử hoa tiêu đến

thông báo: "Ma Vân phát hiện một chiếc thuyền lớn, đang đi về ngay
hướng tây bắc."

"Kì nhỉ." Lạc Chi Dương nói: "Bọn chúng không thẳng hướng tây, đi

phía tây bắc làm gì?"

Tịch Ứng Chân suy nghĩ, ông đứng dậy, nói: "Đi ra ngoài nhìn xem."

Nói xong, ông ra khỏi khoang, lên chỗ đầu thuyền.

Diệp Linh Tô đã đứng sẵn ở đấy, một tay cô dang ra cho chim ưng đậu,

cô dõi mắt trông về xa xa. Cô gái khe khẽ nhíu mày, mặt mờ mịt sương
khói, đôi gò má gờn gợn sáng bóng như ánh ngọc bạch lung linh, tựa ánh
trăng xuyên mây, dáng mỹ miều không dễ tìm gặp giữa mỹ nhân thiên hạ,
tuy trong lòng Lạc Chi Dương đã có hình bóng một người rồi mà khi hắn
trông dáng cô đứng đấy, cũng không khỏi thấy nôn nao trong lòng, hầu như
tắc thở!

Diệp Linh Tô đút cho chim ưng ăn một tảng thịt sống, rồi cô vung nhẹ

cánh tay, con hải ưng lập tức vỗ cánh bay về phía tây bắc. Thuyền Thiên Lý
bẻ lái đi theo sát, nó tăng tốc, rẽ nước biển, khuấy sóng mà lướt đi rất
nhanh.

Đi được ước chừng một đêm, sáng sớm hôm sau, nơi chân trời, thấy rõ

một mảnh buồm trắng, trên vải buồm thêu hình kỳ nhông bằng tơ vàng óng.

Lạc Chi Dương nhận định là thuyền buồm Xung đại sư, hắn mừng, hơi

sờ sợ, đang định giục thủy thủ tăng tốc, bỗng thấy Tịch Ứng Chân nhíu
mày, thần khí cổ quái, hắn vội hỏi: "Tịch đạo trưởng, ông sao thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.