LINH PHI KINH - Trang 662

cũng tốt, nhưng rủi thua trước mặt vị tiểu mỹ nhân này, há chẳng mất thể
diện thật to sao? Nghĩ vậy, y hậm hực ngồi xuống, hít vào một hơi. Minh
Đấu tuy mạnh miệng, trong lòng lão cũng rất kiêng kị quyền cước của Yến
Nhiên Sơn, thấy y nhượng bộ, lão cũng không dám quá bức bách, chỉ gằn
giọng một tiếng 'hừ'', chầm chậm buông lỏng nội lực.

Xung đại sư cúi mình rửa tay, trong vào bóng nước để chỉnh trang quần

áo một chút, rồi lão đứng lên, nói: "Ăn uống no nê rồi, giờ mình đi tìm lối
vào cổ mộ." Dứt lời, nhanh như sao xẹt, lão dẫn bọn Minh Đấu thẳng tiến
về hướng ngọn núi.

Lạc Chi Dương nhảy nhổm lên, nói: "Mau, mau đi theo tụi nó."

Diệp Linh Tô ngần ngừ chưa quyết, Tịch Ứng Chân nhẹ giọng, nói:

"Đuổi theo làm gì?"

"Sao vậy?", Lạc Chi Dương trợn mắt, giọng lạ lẫm,"Lỡ tụi nó vào được

cổ mộ thì sao?"

"Đâu có mà dễ dàng như vậy?", Tịch Ứng Chân lắc đầu, ông cười, giải

thích, "Thích Ấn Thần tinh thông phong thủy, tòa phần mộ này dựa vào núi
trông ra biển, ẩn mình vào nền trời. Mi từng nếm qua món ‘Hải Âm Mộng
Điệp' kia, vậy thử nghĩ kỹ đi, vô đến đảo đã hung hiểm đến thế, chuyện tìm
kiếm cửa vào cổ mộ chả phải nói dễ hơn làm à?"

Lạc Chi Dương phải chịu ông có lý, hắn gãi đầu, hỏi: "Vậy nhóm mình

bây giờ phải làm gì?"

Tịch Ứng Chân đáp: "Trước hết, tìm một chỗ ở, rồi sẽ tìm cách rời đảo."

Lạc Chi Dương cả kinh, hắn buột miệng la lớn: "Còn võ học trohg mộ

thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.