LINH PHI KINH - Trang 711

Tịch Ứng Chân lắc đầu nói: "Không ăn nhặp gì đến mi, hoàn toàn vì ta

nôn nóng muốn mi thành tài, ta mơ tưởng chuyện trời ơi, nghề học võ phải
tuần tự chậm rãi mà tiến, đâu có thể nao đi tắt được! Trông mong mi trong
vòng bốn ngày luyện thành ‘Dịch Tinh kiếm’, chẳng qua là chuyện mộng
mơ mà thôi."

Nói đến đây, ông nhíu mày, vuốt râu, dáng chừng đang ngẫm nghĩ cách

giải quyết một bài toán khó, Lạc Chi Dương đứng bên, hắn nín thở, đến
một câu cũng không dám thốt ra.

Sau một lúc lâu, Tịch Ứng Chân thở dài, ông nói: "Đến nước này, không

thể bỏ phí nửa đường, vầy nè, ta đem toàn bộ kiếm quyết truyền thụ cho
mi, ngày sau, mi có thể lĩnh ngộ nhiều ít, toàn trông vào cơ duyên, phần số
của mi."

Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn thật ray rứt trong lòng, vội nói" Tịch

đạo trưởng, ngài mà còn nói như thế, tui không học nữa!"

Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, ông cười, nói: "Thằng nhỏ nầy, cái gì

cũng giỏi, chỉ phải tội quá dối mình khinh người. Thiên địa vạn vật, sinh tử
hữu mệnh, thay vì ham sống sợ chết, chẳng bằng bình thản mà chịu đựng,
ta đây còn không sợ, mi lại sợ cái gì?"

Lạc Chi Dương cay mắt cay mũi, hắn nhìn sáo ngọc, ngẩn ngơ, xuất

thần, Tịch Ứng Chân vỗ vỗ vào vai hắn, ông nói: "Nhỏ ngoan, ta biết tấm
lòng mi, ở đời, chuyện vừa ý thì ít, chuyện không hài lòng lại quá nhiều,
thay vì chấp nê, chẳng bằng buông bỏ hết, mi hãy chú tâm nghe ta dạy
kiếm quyết, cố gắng ghi nhớ trong lòng, đừng để quên mất, nếu không, ta
nhắm mắt chết đi vẫn còn mang tiếc nuối." Nghe ông bảo, Lạc Chi Dương
đành xốc tinh thần, lắng nghe Tịch Ứng Chân niệm đọc khẩu quyết. Lão
đạo sĩ miệng đọc, tay ra chiêu thế, được hơn hai mươi chiêu, Lạc Chi
Dương bỗng có cảm giác những chiêu thức này của Tịch Ứng Chân có
phần quen quen, hắn chăm chú theo dõi, và lục lọi trí nhớ, thấy chúng na ná

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.