LINH PHI KINH - Trang 730

Tịch Ứng Chân nhìn rõ tim đen của y, ông cười cười, nói: "Trúc Nhân

Phong, ta đã từng qua chiêu với sư phụ Thiết Mộc Lê của ngươi hơn hai
lần, đến ngay cả ông ấy, ta cũng không thèm lấy nhiều thủ thắng."

Trúc Nhân Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, thấy bạo gan hơn lên, y nói:

"Hay lắm, hôm nay coi như bỏ qua, ngày khác, lại xin đến lĩnh giáo."

Y xoay người định bỏ đi, Tịch Ứng Chân nói ngay: "Khoan đã, đâu phải

ngươi muốn đi thì đi dễ dàng vậy được?

Trúc Nhân Phong biến sắc, y vừa từng bươc lui ra sau, vừa nói: "Lỗ mũi

trâu, ngươi định giữ ta lại hả?"

"Ta giữ ngươi lại đây làm chi?", Tịch Ứng Chân giọng lơ đãng, ông nói

tiếp, "Ngươi hãy đánh với Lạc Chi Dương một trận nữa, nếu ngươi thắng,
ta để cho ngươi đi."

Ông vừa dứt lời, cả hai người kia đều giật mình. Trong trận chiến vừa

qua, Trúc Nhân Phong đã sắp thắng vì võ công hai bên chênh lệch quá
nhiều, Lạc Chi Dương chỉ có sử dụng "Thương Tâm Dẫn" mới mong đánh
bại y.

Trúc Nhân Phong cũng hiểu điều đó, y cười nhạt, nói: "Lỗ mũi trâu, ta

biết rồi, ngươi muốn để hắn thổi cái khúc sáo cổ quái nọ mà thắng ta."

Tịch Ứng Chân liếc qua Lạc Chi Dương, ông lắc đầu, trả lời: "Không

thổi sáo, chỉ tỉ thí võ công, nghĩa là, nếu ngươi đánh thắng nó, ta mặc ngươi
đi."

Trúc Nhân Phong tròn mắt nhìn vào hai người, y không khỏi nghi ngờ,

nhưng với bản lãnh Tịch Ứng Chân, nếu y bỏ chạy, cũng chưa chắc đã
thoát, do đó, y lấy hết can đảm, cười mát mà nói: "Tốt thôi, ta hầu như đánh
bại nó đã hai bận, thắng thêm lần nữa thì có khó gì? Nhưng phải nói trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.