LINH PHI KINH - Trang 732

Trúc Nhân Phong vừa tức vừa hãi, y lùi ra xa hơn một trượng, ổn định

xong, đưa tay sờ hông thấy vết thương toác ứa máu, y lập tức giụi mắt, cả
giận: "Lạc tiểu cẩu, dám đánh lén hả?"

Lạc Chi Dương vuốt cây gậy, cười hô hố, nói: "Thây kệ ngươi muốn nói

gì thì nói, trận này ta thắng, tụi mình coi như huề, chơi ba trận, mỗi bên
thắng một, bây giờ, trận thứ ba sẽ quyết định hơn kém"

Tịch Ứng Chân cũng không liệu được Lạc Chi Dương dùng quỷ kế thủ

thắng, dù sao, đó cũng đủ làm giảm nhuệ khí Trúc Nhân Phong, ông vui vẻ
nói: "Không sai, hai bên bây giờ cầm đồng, một trận chót định thắng bại."

Lão đạo sĩ đã nói vậy, Trúc Nhân Phong cũng không làm gì khác được,

y trợn trừng mắt vào Lạc Chi Dương, hận không thể há miệng mà nuốt tươi
hắn. Y lập tức không rườm lời, tung bổng thân mình lên cao, vỗ ra một
chưởng. Lạc Chi Dương đi theo bộ pháp, né tả tránh hữu, hai người một
tiến một lui, chỉ thấy Trúc Nhân Phong tấn công, y tiến lên được hơn dăm
trượng, trong khi Lạc Chi Dương vẫn cứ né tránh, chẳng phản công được
lấy một chiêu thức nào.

Tịch Ứng Chân trông thấy, ông nhíu mày, lớn giọng bảo hắn: "Lạc Chi

Dương, mi làm gì thế? Chỉ toàn thủ, không công, kiếm pháp gì kỳ lạ vậy?"

Lạc Chi Dương đã bị thua thiệt nhiều, hắn có chút e ngại, đôi ba lần

muốn phản kích, hắn đều bị mềm yếu ruột gan, bỏ dở thế công, hắn nghe
ông nói thế, đành phải miễn cưỡng gồng mình, đâm cây gậy tới. Gậy vừa
ra, Trúc Nhân Phong vung bàn tay lên, sột một tiếng, đã tiện đứt đi mất nửa
cây gậy.

Tịch Ứng Chân lắc đầu lia lịa, ông nói: "Tiểu tử, ai khiến mi tấn công

kiểu đó? Mi yếu hắn mạnh, nếu lấy cứng đối cứng, đó là tử lộ, ôi, Dịch
Tinh kiếm, Dịch Tinh kiếm, mi sử chính là Kiếm, cước bộ chính là Tinh,
nhưng đã quên mất cái chữ ‘Dịch’".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.