LINH PHI KINH - Trang 754

Tịch Ứng Chân trỏ ngón tay về phía đỉnh núi, ông trả lời: "Không phải

ở đó sao?"

Mọi người chú mắt trông thật kỹ, quả nhiên gần đỉnh núi, có một cái lỗ

hang động sâu thẳm và tối đen.

Lạc Chi Dương thấy hơi quen quen, hắn loé lên một ý trong đầu, buột

miệng kêu lên: "Chu choa, cái đó là tổ của con Phi Tuyết đấy mà!``

Động khẩu nọ đúng là hang ổ của con hải đông thanh, ở bên trên mặt

đất có hơn mười trượng, nhác trông giông giống chiếc mũ đặt nằm ngửa.

Thích Vương Tôn le lưỡi hít hà: "Trời ơi, cao như vậy , làm sao mà đưa

quan tài lên tận nơi được?"

"Bọn ngươi từng nghe nói đến chôn cất kiểu treo quan tài chưa?", lão

đạo sĩ hỏi.

Mọi người cùng lắc đầu.

"Hồi đó, ta ngao du vùng Tam Hạp, (ND: chỗ hiểm nghèo của Trường

Giang, hẻm núi cao chất ngất, nước chảy xiết mé dưới), hai bên bờ sông,
trên vách núi đen dựng đứng, ta thấy nhiều huyệt động chứa quan tài gỗ,
quan tài lơ lửng từng không, coi rất cực kỳ tuyệt diệu. Sau khi ta tra xét rõ
ràng, đã phát hiện nhiều lỗ trổ vào vách đá, chỉ cần đóng vô trỏng một cái
cọc, đặt lên trên vài tấm ván gỗ, là tạo thành một cái sạn đạo (ND: lối đi
bằng nhiều phiến gỗ ghép nối tiếp nhau giữa lưng chừng trời, như tích
truyện Hàn Tín 'minh tu Sạn Đạo ám độ Trần Thương`!), đưa lên đến tận
nơi huyệt động cao cao bên trên. Nếu muốn đưa quan tài lên chót núi, chỉ
cần trước hết tái tạo sạn đạo, đưa được cỗ quan tài lên rồi, triệt phá sạn đạo,
coi như quan tài được treo lơ lửng giữa không trung. Cách chôn cất kiểu
treo quan tài như vậy, vừa phòng chống đào mả ăn trộm, vừa dựa theo thế
hiểm trở cuả sông và núi, là một cách táng kỳ dị của thuật phong thủy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.