LINH PHI KINH - Trang 770

Tịch Ứng Chân ngoác miệng ra cười, ông bảo: "Đại hòa thượng ngươi

trách lầm người rồi. Sách đó vốn là vật của Đông Đảo, Diệp cô nương mới
là chủ nhân, cô ta muốn làm gì thì làm, bần đạo không có quyền góp ý vô."

Xung đại sư cứng họng, không nói gì được, sau một lúc lâu, lão thở dài

"Thôi, chơi dao lắm ắt có ngày đứt tay, tiểu nha đầu, coi như ngươi lợi hại."

" Cũng tàm tạm!", Diệp Linh Tô lạnh lùng, "Cái đó gọi là lấy độc trị

độc, đối phó với hạng người bất tín, thì cũng chẳng kể sá gì đến cái gọi là
tín nghĩa."

Xung đại sư "Hừ" một tiếng, lão đi đến trước khung cửa.

Hai cánh cửa khép kín, mọi khe hở đều được bít chặt bằng đất sét khiến

không khí bên trong mộ bị cách ly hẳn với ngoài động. Hòa thượng đưa tay
đẩy, hai cánh cửa vẫn chẳng có chút tiếng động, tuy lão đang mang nội
thương, nhưng sức lực trong cái đẩy đó cũng có hơn trăm cân, đủ thấy cửa
nẻo kiên cố đến chừng nào.

Lạc Chi Dương vì tò mò, cũng đến gần nhìn ngó. Trúc Nhân Phong chú

mục vào hắn, ánh mắt đầy giá lạnh: "Con mẹ nó, bầy đặt cái trò chính nhân
quân tử gì, rút cục cũng lần mò đến tận đây! Xú tiểu tử, ta báo cho ngươi
biết, mọi thứ đồ vật này nọ trong mộ đều đã có chủ, ngươi muốn thó cái gì,
chẳng khác gì mèo mù nhăm nhe cá rán, đừng có nghèo mà ham!"

"Ai nói ta là chính nhân quân tử?" Lạc Chi Dương cười hì hì, "Ta thấy

cái cánh cửa đồng này so ra còn dày, còn cứng rắn hơn da mặt nhà ngươi,
Trúc huynh mà muốn chui qua, cũng tựa như Vương Bát muốn lên trời, đã
nghèo mà còn ham hố!"

Trúc Nhân Phong nổi sùng, giọng chát chúa, y thét to: "Cẩu tiểu tử,

ngươi thử chửi mắng thêm một câu nữa xem tao có xé toác cái miệng của
ngươi ra không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.